Mục lục
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Đào mặt đỏ lên, ấp a ấp úng nói:

"Ta, ta đương nhiên không phải có ý này, ta là nói. . . Gặp phải thú triều bùng nổ là chuyện mà không ai ngờ tới được, những người thường này chết cũng chỉ có thể xem như là tự họ xui xẻo, người tu chân chúng ta đều là tinh anh của xã hội, lương đống của quốc gia, là tồn tại vô cùng hiếm có, cứ như vậy chết một cách vô tích thì chẳng phải là rất đáng tiếc sao? Chỉ có, chỉ có chúng ta sống sót, mới có thể báo thù cho những người thường đã chết này.

Lời vừa nói ra, bảy người tu chân đều á khẩu không đáp lại được.

"Trương Mãnh" vừa rồi còn có chút do dự xem có nên đứng ra hay không, không nhịn được thấp giọng hỏi thê tử:

"Tiểu Điệp, bộ dạng vừa rồi của ta có vô sỉ như tên này không?"

"Đâu có!”

Nghiêm Hiểu Điệp mỉm cười, ôn nhu ôm lấy cổ trượng phu, đầy thâm tình nói, "Lão công của ta là nam nhân đẹp trai nhất của toàn bộ Thiên Nguyên giới, cho dù lúc vô sỉ thì cũng là vô sỉ rất đẹp trai!"

Nói xong, nàng ta kiễng mũi chân, hôn lên môi Trương Mãnh.

Đinh Dẫn lạnh lùng nhìn Giang Đào, giống như đang nhìn một con chó:

"Vị tiểu hữu này, có câu người khác nhau thì không chung mục đích, ngươi đã không muốn thực hiện thiên chức của người tu chân thì xin về thùng xe của mình đi, chú ý đừng kinh động tới người thường, để tránh dẫn tới khủng hoảng.

- Các ngươi quá ngu dốt!

Giang Đào nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo nói, "Cái gì mà 'bảo hộ người thường là thiên chức của người tu chân', cái gì mà 'máu tươi của kẻ mạnh nên chảy vì kẻ yếu', đó đều là những hoàng lịch cổ xưa mấy trăm năm trước rồi. Trừ đám ngốc các ngươi ra thì còn ai coi là thật chứ? Ta không tin trên xe chỉ có mấy người tu chân chúng ta, khẳng định còn có không ít người tu chân giống như ta, chuẩn bị ngủ đông đến cuối cùng, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Giọng nói của Vệ Thanh Thanh rất kkẽ cũng rất kiên định: "Ta tu chân của ta. Người tu chân khác như thế nào, không liên quan tới ta, ta chỉ cầu. . . Không thẹn với lương tâm."

"Các ngươi quả thực, quả thực là không thể nói lý, không thể nói lý!"

"Vậy ngươi hãy mau cút đi, đừng ở đây lải nhải nữa. Cản trở lão tử cứu vớt thế giới!"

Tên mập nhổ một ngụm nước miếng xuống dưới chân Giang Đào, đột nhiên một thanh phi kiếm cắm thẳng vào giữa hai chân hắn, dọa cho hắn nhảy dựng lên.

Sắc mặt Giang Đào từ đỏ biến thành tím, giống như gan lợn, môi giật giật. Nhưng không dám chửi, cổ co rút lại, thất tha thất thểu lùi về thùng xe số 15.

Một thương binh nằm trên đường hắn đi, đang rên rỉ đau đớn.

Giang Đào bước qua, coi như không thấy.

Quan quân mắt đỏ lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên gân cổ rống lên một tiếng: Tảng Đá, tập kết tất cả huynh đệ lại, dẫn theo người bị thương chuyển tới thùng xe số 15!

"Vâng thưa doanh trưởng!"

Một đại hán râu quai nón đầu trọc quýnh lên: "Ta không đi, ta muốn huyết chiến tới cùng với ngươi!

Quan quân mắt đỏ hung hăng lườm hắn một cái. Hét to nói: Thạch liên trưởng, lặp lại một lần nữa, tập kết tất cả huynh đệ lại ở thùng xe số 15 tạo thành đạo phòng tuyến thứ hai, bảo hộ an toàn cho dân chúng cả xe, đây là mệnh lệnh!"

"Doanh trưởng. . ." Đại hán râu quai nón trở nên nghẹn ngào.

"Tảng Đá. Người tu chân có chức trách của người tu chân, quân Liên Bang có chức trách của quân Liên Bang. Ta là một người của quân Liên Bang, lại là một người tu chân. Hiện tại là lúc ta thực hiện chức trách, mà lúc của ngươi vẫn chưa tới! Đi đi, thủ vững cương vị, chuẩn bị chiến đấu, nếu chúng ta không thể kéo dài đủ ba phút thì đến phiên các ngươi. Nhớ kỹ, cho dù là kéo dài thêm một giây cũng tốt!

Quan quân mắt đỏ vỗ mạnh lên vai đại hán râu quai nón.

- Vâng, doanh trưởng!

Đại hán râu quai nón và tất cả binh lính cùng "bốp" một tiếng, đứng nghiêm, cúi chào, khiến cho bọt nước văng khắp nơi.

Sau đó, bọn họ khiêng khiêng Lôi Hỏa Bạo Thỉ thương, khiêng người bị trọng thương, người bị thương nhẹ thì đỡ nhau lùi về phía thùng xe số 15.

"Bạn học Lý Diệu, ngươi cũng đi đi.” Đinh Dẫn đi đến trước mặt Lý Diệu, mỉm cười hòa ái.

Lý Diệu kinh ngạc nhìn tất cả những điều này.

Trán hắn ngứa vô cùng, một cỗ lực lượng không tên đang trái xông phải lao ở bên trong, giống như có một mũi khoan đâm vào thiên linh cái của hắn từ trong ra ngoài, cả đầu kêu ong ong sôi trào.

"Đinh lão sư, các ngươi muốn hy sinh bản thân để tranh thủ thời gian cho chúng ta à?” Lý Diệu thì thào hỏi.

Đinh Dẫn gật đầu, thản nhiên nói:

"Đúng vậy, chờ sau khi các ngươi rút lui hết rồi, chúng ta sẽ lựa chọn thời cơ thích hợp cho toa xe thiết giáp và đoàn tàu tách ra, các ngươi tiếp tục tiến về phía trước, còn chúng ta thì sẽ vẫn yểm hộ các ngươi, tận lực tranh thủ thời gian ba phút."

Lý Diệu vội la lên:

"Đinh lão sư, cho dù các ngươi muốn thiêu đốt sinh mệnh, làm cạn hết linh năng, tranh thủ trong nháy mắt đánh ra linh năng gấp mười lần sức chịu của bản thân để kích phát Thái Ất Lôi Từ pháo thì cũng không cần thiết phải tách khỏi đoàn tàu! Cạn kiệt linh năng chưa chắc đã chết, nhưng tách khỏi đoàn tàu, xe thiết giáp sẽ mất đi động lực, rơi vào trong đàn của muỗi bạc mặt quỷ, tuyệt đối sẽ chết, tuyệt đối sẽ chết đó!

Đinh Dẫn thở dài nói:

"Không đơn giản như vậy, bạn học Lý Diệu, dưới tình huống không có hộp tinh nguyên nén siêu cao, Thái Ất Lôi Từ pháo là cường bảo mà người tu chân Kết Đan kỳ mới có thể vận dụng tự nhiên, những người tu chân cấp thấp chúng ta cho dù là thiêu đốt sinh mệnh, nghiền nát thần hồn, miễn cưỡng khu động Thái Ất Lôi Từ pháo thì cũng không thể nhắm chuẩn xác.”

“Giống như một đứa trẻ ba tuổi cầm Lôi Hỏa Bạo Thỉ thương, cho dù nó dùng hết sức bình sinh nhấn cò súng thì cũng không thể bắn trúng được mục tiêu ngoài trăm mét, có phải hay không?"

“Cái này..." Lý Diệu nghẹn lời.

Đinh Dẫn mỉm cười, nói:

"Dưới tình huống như vậy, chỉ có một loại biện pháp có thể khiến nó bắn trúng mục tiêu."

"Đó chính là đến gần một chút, lại gần thêm một chút, cứ đi đến cạnh mục tiêu, dí họng súng vào huyệt Thái Dương của mục tiêu. Không, không phải huyệt Thái Dương, là nhét họng súng vào miệng mục tiêu rồi ấn cò súng, mới có thể một súng bắn vỡ đầu!”

"Cho nên, chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tách đoàn tàu ra khỏi đường ray, các ngươi tiếp tục đi tới, chúng ta thì chui vào trong dòng muỗi bạc mặt quỷ, bắn Lôi Từ Điện cầu từ trong ra ngoài, như vậy mới có thể bắn trúng.

- Bảy người tu chân chúng ta đã dùng hết sức để tính toán rồi, không có lựa chọn nào khác, chỉ có biện pháp này thôi.

"Thật tiếc vì không thể luận bàn với ngươi nữa, bạn học Lý Diệu. Cuối cùng ta muốn nói với ngươi...

“U năng của Cửu Âm Mẫu Tử kiếm có thể dùng kiểu quấn quanh, ta thật sự không biết, tên của loại pháp bảo này ta ngay cả nghe cũng chưa từng được qua, cho nên ở phòng đợi mới làm bộ như muốn đi tiểu, kỳ thật là để né tránh ngươi. Không phải ta cố ý tư tàng không nói với ngươi đâu, ha ha ha ha, có chút đáng xấu hổ quá, phải không?"

Lý Diệu há miệng thở dốc, trong lòng có ngàn lời muốn nói nhưng lại không nói được gì.

"Tạm biệt, bạn học Lý Diệu, chúc ngươi sớm ngày giác tỉnh được linh căn, trở thành người tu chân, trở thành. . . Người tu chân chân chính.”

Đinh Dẫn thở dài, ngón tay khẽ búng một cái. Lý Diệu lập tức cảm thấy tay chân bủn rủn không có sức, không thể động đậy.

Đinh Dẫn xoay người rời đi, tiến hành kiểm tra Thái Ất Lôi Từ pháo lần cuối cùng.

"Đi nhanh đi, nơi này rất nguy hiểm!"

Hai gã binh lính lôi Lý Diệu tới thùng xe số 15.

"Vù" một tiếng, cửa lớn giữa thùng xe số 15 và toa xe thiết giáp đóng chặt lại.

Lý Diệu này mới khôi phục khí lực, ra sức giãy dụa, bước tới trước cửa lớn, mũi dí vào kính cường hóa nhìn ra bên ngoài.

Trong trời đêm, cự nhân yêu tộc từ muỗi bạc mặt quỷ tạo thành đã càng lúc càng gần.

Nó hết lần này tới lần khác vươn ma trảo ra vỗ vào pháp trận phòng ngự của đoàn tàu tinh quỹ.

Mỗi một lần va chạm đều bắn ra hồ quang.

Đoàn tàu tinh quỹ lắc lư trái phải, giống như một chiếc thuyền lẻ loi trong sóng to gió lớn.

Tần suất xuất thủ của cự nhân yêu tộc càng lúc càng cao, điện mang pháp trận phòng ngự phát ra thì càng lúc càng ảm đạm.

Sau khi giằng co hơn mười phút, "bốp" một tiếng, trong không khí như vặn vẹo, giống như có thứ gì đó đã biến mất.

Ma trảo của cự nhân yêu tộc không kiêng nể gì vồ tới.

Pháp trận phòng ngự đã bị phá hoại triệt để.

Lúc này, ngăn cản giữa thú triều và xe người thường chỉ có bảy người tu chân cấp thấp.

Trong đó người tu chân loại hình chiến đấu chỉ có một mình quan quân mắt đỏ.

"Chính là lúc này."

Quan quân mắt đỏ điên cuồng hét lên một tiếng. Nhắm vào phù trận thoát ly ở đuôi toa xe thiết giáp dánh một quyền thật mạnh.

"Két" một tiếng, toa xe thiết giáp lảo đảo. Đoàn tàu tách khỏi tinh quỹ.

Đoàn tàu tinh quỹ như tên rời cung, tốc độ nhanh đến cực hạn, điên cuồng lao nhanh về phía trước.

Mà tốc độ của toa xe thiết giáp thì chậm lại.

Trong mắt Lý Diệu, xe thiết giáp giống như là hóa thành một mũi tên nhọn trí mạng, bắn nhanh về phía cự nhân yêu tộc.

Mà bên tai hắn cũng truyền đến tiếng gầm bùng nổ như sấm của bảy người tu chân.

"Chư vị đạo hữu, chúng ta kề vai chiến đấu!"

"Trảm yêu trừ ma, chính là lúc này!"

“Người tu chân ở đây, rắn rết chuột muỗi tới tìm chết đi."

Toa xe thiết giáp ở trong tầm nhìn của Lý Diệu trở nên càng lúc càng nhỏ, giống như là một chiếc thuyền nhỏ bị con sóng do muỗi bạc mặt quỷ tạo thành cắn nuốt.

Nhưng ngay sau đó, Thái Ất Lôi Từ pháo phát ra tiếng rít, một đạo hồ quang vô cùng chói mắt giống như cự long đang ngủ đông trong vực sâu bay vút lên, giương nanh múa vuốt, tách cự nhân yêu tộc ra từ giữa!

Cự nhân yêu tộc phát ra tiếng hét thảm đinh tai nhức óc, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Vô số muỗi bạc mặt quỷ bị điện giật cho cháy sém, khựng lại một lúc lâu mới ngưng tụ lại được,

Thừa lúc nó khựng lại, đoàn tàu tinh quỹ đã lao về phía trước hơn mười dặm.

Cự nhân yêu tộc đang muốn đuổi theo, thì quả Lôi Từ Điện cầu thứ hai nhô lên, nổ tung trên phần đầu của nó, bắn cho nó đầu óc choáng váng liên tục kêu rên.

Quả thứ ba... Quả thứ tư... Quả thứ năm.

Mỗi một lần cự nhân yêu tộc muốn tiến tới đều bị lưới hồ quang do Lôi Từ Điện cầu hóa thành bám chặt, không thể động đậy.

Lý Diệu ngây ngốc nhìn cảnh này.

Không biết từ khi nào có một số chất lỏng nóng rực loang đầy mặt.

Hắn hiểu rất rõ, với tu vi của đám người Đinh Dẫn căn bản không thể khu động cường bảo như Thái Ất Lôi Từ pháo, đánh ra Lôi Từ Điện cầu có thể so với một kích toàn lực của người tu chân Kết Đan.

Bọn họ đang điên cuồng vận chuyển linh năng, thậm chí là tự bạo kinh lạc, vắt kiệt sinh mệnh, dùng huyết nhục và thần hồn làm cái giá, mạnh mẽ kích phát ra Thái Ất Lôi Từ pháo!

Tu sĩ Trúc Cơ giống như Đinh Dẫn, quan quân mắt đỏ, thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh, có lẽ có thể mạnh mẽ kích phát ra năm ba lần Thái Ất Lôi Từ pháo.

Mà đám người Vệ Thanh Thanh chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, cũng không phải người tu chân loại hình chiến đấu, linh năng dự trữ cũng rất ít ỏi.

Có lẽ mạnh mẽ đánh ra một phát Thái Ất Lôi Từ pháo đã đủ để khiến họ tận hết sinh mệnh, vỡ nát thần hồn, vẫn lạc tại chỗ.

Bọn họ là đáng dùng sinh mệnh quý giá để tranh thủ thời gian ba phút cho cả một xe người thường không quen biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK