Mục lục
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười một giờ năm mươi lăm phút tối.

Đinh Linh Đang khoanh chân ngồi trên giường, trừng mắt với một nam sinh cao lớn thô kệch trên màn hình, luôn miệng quát:

"Đoạn Trạch Vũ, uổng cho ta coi ngươi là một con người rắn rỏi, không ngờ giờ nhờ ngươi một việc nhỏ, bảo ngươi làm bồi luyện viên, mỗi ngày để ta chà đạp vài ba chục phút cũng không được à?"

Nam sinh tên là Đoạn Trạch Vũ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong lòng thầm kêu khổ.

Tuy hắn là học sinh cấp cao niên sắp tốt nghiệp, thực lực cũng đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ chín, nhưng sao có thể là đối thủ của con bạo long Đinh Linh Đang này?

Mỗi ngày bị nàng ta chà đạp vài ba chục phút, quả thực là sống không bằng chết, cái gì mà "chút việc nhỏ chứ".

"Đinh lão sư, từ lúc ta tiến vào Thiết Quyền hội đến nay, ngươi chính là hội trưởng của Thiết Quyền hội, luôn dẫn dắt những học đệ như chúng ta tu luyện, ta thường ngày cũng được ngươi chiếu cố rất nhiều."

"Cho nên, bản thân ta rất kính ngưỡng lão nhân gia ngươi, rất muốn giúp ngươi việc này!"

Đoạn Trạch Vũ gửi linh hạc truyền một cách nhát ngừng.

"Nửa năm một năm? Ngươi sao không nói mười năm tám năm đi!"

Đinh Linh Đang tức giận một cước đá văng tinh não, cầm quạt ra sức quát, cơn tức không có chỗ nào phát tiết, bộ ngực cao ngất cũng rung rung liên tục.

Nàng ta thật sự không ngờ, tìm một bồi luyện viên tốt lại khó như vậy!

Bồi luyện là một loại nhiệm vụ vô cùng xấu hổ, người thực lực quá yếu thì không chịu nổi ba đấm hai đá của nàng ta, căn bản không có luyện bồi; Mà học sinh thực lực khá mạnh thì lại có thể vào sâu trong hoang nguyên để liệp sát yêu thú. Hoặc là lập danh trên lôi đài, sao phải chịu khổ đi làm bao cát thịt cho nàng ta đánh đấm?

Hơn nữa nữ bạo long như Đinh Linh Đang có thể nói hung danh vang xa trong Đại Hoang Chiến viện, ai cũng biết nàng ta là cường giả võ đạo cuồng nhiệt nhất, tuy rằng chỉ là Trúc Cơ kỳ sơ cấp, nhưng một khi điên lên thì có quỷ mới biết nàng ta có thể đánh ra lực lượng cuồng bạo cỡ nào!

Nếu nàng ta treo giải thưởng học phân cao hơn một chút, chắc sẽ có hạng người dũng mãnh không sợ chết tới hưởng ứng.

Nhưng cho dù là trong tay lão sư thì học phân có thể chi tiêu cũng có hạn.

Nếu là đạo sư thâm niên như giáo thụ, phó giáo thụ, đương nhiên có thể tuyên bố nhiệm vụ vô giá.

Mà Đinh Linh Đang là giáo sư thanh niên năm nay vừa tốt nghiệp, cấp bậc là "Trợ giáo", là cấp bậc thấp nhất trong trường.

Học phân nàng ta có thể tự do chi tiêu không có mấy, một phút đồng hồ 10 học phân, đã là cực hạn.

Cho nên, suốt một buổi tối cũng không có ai hưởng ứng nhiệm vụ của nàng ta, mà khi nàng ta mặt dày đi tìm một số học sinh cấp cao niên. Những kẻ rắn rỏi ngay cả ở dưới răng nanh của yêu thú cũng không đổi sắc này lại ai nấy sợ tới mức run rẩy, ấp úng tìm cớ né tránh, không ngờ không có ai nguyện ý làm bồi luyện viên của nàng ta!

"Đám trứng mềm này còn chẳng bằng Lý Diệu!"

Đinh Linh Đang thở phì phì lẩm bẩm.

Đúng lúc này, dưới lầu vang lên thanh âm lanh lảnh dễ nghe: "Lý Diệu tới rồi! Lý Diệu tới rồi!"

Khóe miệng Đinh Linh Đang con lên, lộ ra một nụ cười.

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Lý Diệu, tâm tình của nàng ta đều sẽ bất giác tốt lên.

Tiểu tử Lý Diệu này tuy rằng tính cách có chút cực đoan. Có đôi khi không biết trời cao đất rộng, thậm chí có chút ngốc nghếch, khiến Đinh Linh Đang không nhịn được muốn bóp hắn mấy cái.

Có điều nhìn thế nào cũng thấy giống nam nhân hơn cái đám sợ hãi rụt rè kia.

Nam nhân như vậy mới có tư cách làm huynh đệ tốt, bạn bè tốt của Đinh Linh Đang!

"Mau lên đây, ta cũng muốn xem xem, chỉ sau năm tiếng ngươi sẽ mang tới cho ta sự kinh hỉ gì!"

Đinh Linh Đang vui mừng rạo rực từ trên giường nhảy lên, chẳng buồn đi dép, chân trần chạy ra ngoài.

Lý Diệu quả nhiên mang đến cho nàng ta một kinh hỉ cực lớn!

Khi hai người tiến vào Lan Tinh Hải, Đinh Linh Đang vô cùng địa đánh ra một quyền, lập tức phát hiện không đúng.

Quyền phong của nàng ta khi cách ngực Lý Diệu còn 5 mili thì trong không khí bỗng nhiên truyền đến tiếng "tách".

Giống như là một đoàn khí thể đột nhiên bành trướng, hoặc như là nàng ta đánh nổ một bong bóng khí vậy.

Bong bóng khí lớn đương nhiên không đủ để ngăn cản trọng quyền của nàng ta, lại khiến lực lượng vốn được nàng ta tập trung ở một điểm tách ra bốn phương tám hướng, bị phân tán thành bảy tám đạo lực lượng tán loạn, phân biệt đánh trúng các bộ vị của Lý Diệu.

Trên người Lý Diệu mặc bốn lớp chiến giáp, không ngờ đứng vững được trước một quyền này tuy rằng vẫn đau tới nhe răng trợn mắt.

"Không tồi, dùng năm tiếng để nắm giữ một loại kỹ xảo chiến đấu mới, không ngờ có thể đỡ được một quyền của ta?"

"Đây là phương thức thao túng linh khí để mô phỏng ra giảm lực à? Tốt, làm nóng xong rồi, cho ngươi kiến thức một chút thực lực chân chính của tỷ tỷ!"

Đinh Linh Đang thấy cái mình thích là thèm, vô cùng hưng phấn, đỏ rực từ cổ tới tai, ngay cả vành tai cũng đỏ rực như bị lửa đốt, tốc độ trong nháy mắt đề thăng một cấp số, như một đạo sóng triều màu đỏ muốn cắn nuốt triệt để Lý Diệu!

"Ầm!"

Lý Diệu cảm thấy mình giống như bị cuốn vào sóng to gió lớn, hoặc như là đứng giữa một cơn lốc, tiếng oanh kích điên cuồng đinh tai nhức óc vang lên bên tai, ngay cả hô hấp và tim đập cũng trở nên vô cùng gian nan.

Hắn đã sớm tiến vào trạng thái siêu tỉnh táo, sức tính toán đạt đến cực hạn, chẳng những có thể coi là nhìn ra tốc độ, góc độ và vị trí có thể xuất hiện của Đinh Linh Đang, quan trọng hơn điều khiển linh khí hình thành từng cái túi khí ở trước mặt, trước khi quyền đầu của Đinh Linh Đang đánh trúng thì nổ tung.

Muốn làm được điểm này thì sức tính toán tiêu hao quả thực còn cao hơn là khi cải tiến Thái A nhất hình.

Lý Diệu cảm thấy mỗi một tế bào não đều bắt đầu bốc cháy, mỗi một giây đều có vô số bom tinh thạch nổ mạnh trong não.

Mà khiến hắn khó có thể chịu đựng là những cơn đau, sự đau đớn mà dùng ngôn từ thì không thể nào miêu tả được một phần vạn!

Tinh túy của "Thiên chuy bách luyện" là phân tán lực lượng của kẻ địch để kích thích một trăm tám mươi huyệt khiếu, loại kích thích này sẽ mang đến đau đớn mà người thường không thể chịu đựng được.

Lý Diệu dưới trạng thái siêu tỉnh táo, thần kinh hoạt động cao độ, đối với cảm giác đau đớn lại càng sâu sắc hơn bình thường gấp mười lần.

Hai cái chập vào nhau, loại tư vị chết đi sống lại này đừng nói là người thường, cho dù là người tu chân bình thường cũng chưa chắc đã chịu được!

Hai mắt Lý Diệu đỏ rực, thống khổ, ép bản thân phải thả lỏng đầu óc, cắt đứt sự liên hệ giữa thần kinh cảm giác đau và tế bào não, đồng thời lặng lẽ minh tưởng:

"Ta là một khối sắt, ta là một khối thép. Ta không sợ đau, ta không sợ đau, ta không đau không đau không đau không đau không đau không đau! Thiên chuy bách luyện! Thiên chuy bách luyện mới có thể gặp tai kiếp mà không diệt, gặp thần mà không hủy!"

Có như vậy mấy mười giây, minh tưởng mang đến tác dụng, hắn thật sự không cảm thấy chút đau đớn nào nữa, tiến vào một loại cảnh giới không linh huyền diệu khó giải thích, trong đầu chỉ có những con số không ngừng lóe sáng, phân giải tốc độ, góc độ và khoảng cách trong mỗi một động tác của Đinh Linh Đang một cách vô cùng chính xác. Mà hắn thì luôn có thể trước lúc trọng quyền đánh tới ngưng tụ ra một cái bong bóng linh khí.

Có điều Đinh Linh Đang rất nhanh liền nắm được nguyên lý giảm bớt lực của bong bóng linh khí, nàng ta là thiên tài võ đạo, lập tức nghĩ ra cách phá giải, mỗi lần công kích đều mang theo trước sau hai khí kình, khí kình thứ nhất sắc bén như kim, trước tiên đâm thủng bong bóng linh khí, sau đó thì mới là thế công chân chính bài sơn đảo hải.

Lý Diệu căn bản không ngờ còn có biến hóa như vậy, miễn cưỡng đỡ được hai chiêu thì quăng mũ cởi giáp, bị một cước của Đinh Linh Đang đá cho bay ra hơn hơn hai mươi thước, chiến giáp trước ngực nát bấy, ngay cả xương ngực cũng lờ mờ vỡ vụn.

"Phù!"

Lý Diệu ngã ngửa trên đá vụn, chán nản nhìn trời, giống như lại nhớ tới ký ức của Âu Dã Tử, lần đầu tiên dùng chùy pháp hung hăng chà đạp.

Đinh Linh Đang cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt hắn.

Sự bực bội trong lòng nàng ta đã được quét sạch, thần thanh khí sảng, mắt sáng lấp lánh, giống như vừa được hưởng thụ một đại tiệc phong phú.

Mà Lý Diệu thì tất nhiên chính là là bữa "Đại tiệc phong phú" này.

Lý Diệu tay chân bủn rủn, không thể động đậy, chỉ có thể hung hăng lườm nàng ta, trên mặt tràn ngập vẻ ủy khuất và không phục.

Đinh Linh Đang vừa bôi thuốc giúp hắn vừa cười dài nói:

"Đừng trách tỷ tỷ xuất thủ quá nặng, ai bảo kỹ xảo chiến đấu ngươi vừa nghĩ ra cổ quái như vậy, tỷ tỷ thấy cái mình thích là thèm, nhất thời không khống chế được mới đánh ngươi thành như vậy, có điều ngươi cũng không phải không có thu hoạch, đoán xem, ngươi kiên trì được bao lâu?"

"Kiên trì được bao lâu? Chẳng lẽ..."

Lý Diệu trong nháy mắt tinh thần trở nên tỉnh táo, ngồi dậy.

"Ha ha, ước chừng sáu mươi hai giây đúng là yêu nghiệt!"

Đinh Linh Đang giơ ngón tay ngọc lên, không nhẹ không nặng búng vào mũi Lý Diệu.

Lý Diệu mừng rỡ như điên, không biết lấy được khí lực từ đâu ra, không ngờ nhảy lên cao hai thước, khoa chân múa tay: "Ta thành công rồi, ta thật sự kiên trì được một phút đồng hồ, ta có được mười học phân!"

Tuy rằng chỉ là mười học phân, hắn lại cảm thấy so với giành được một trăm học phân thì còn cao hứng hơn.

"Đừng đừng kích động vội, nói với ngươi một tin tức rất không vui, cố chịu đựng nhé.”

Đinh Linh Đang vẻ mặt cổ quái, "Tuy rằng ngươi chịu qua được một phút đồng hồ, nhưng ngươi không lên mạng nhận nhiệm vụ của ta, cũng không quay lại toàn bộ luyện qua bồi luyện, cho nên đây không phải là một lần bồi luyện chính thức, nên không thể lấy được học phân."

"Nơi này chỉ có hai chúng ta, ta chạy ra nói ngươi bồi luyện với ta mười phút, chẳng phải là có thể trực tiếp cho ngươi một trăm học phân sao?"

"Chế độ học phân là căn bản của Đại Hoang Chiến viện, mỗi một phân đều phải trải qua xét duyệt nghiêm khắc, không có bằng chứng, khẳng định không thể phát loạn học phân."

"Cho nên, ngươi muốn lấy được mười học phân thì trước tiên phải lên mạng nhận nhiệm vụ, sau đó mở pháp bảo quay chụp, kiên trì thêm một phút đồng hồ nữa, hiện tại ta thừa nhận, ngươi có tư cách bồi luyện với ta!"

"Cái gì!"

Lý Diệu giống như bị thiên lôi đánh, cả người cứng đờ lại ở tư thái khoa chân múa tay, cả nửa ngày vẫn chưa hồi thân.

Mà trong mắt, dần dần chiếu ra sát khí còn sắc bén hơn chiến đao.

“Nói cách khác, ta bị ngươi đánh vô ích một trận."

"Từ kỹ thuật mà nói thì đúng là như vậy."

"Sao ngươi không nói sớm!"

"Ta sao biết ngươi uy mãnh như vậy, có thể kiên trì được lâu như thế. Còn tưởng rằng ba đấm hai đá là thu thập được ngươi rồi! Ái chà, thật không hổ là thiên tài tu luyện được Đinh Linh Đang ta khai quật ra, đúng là khác hẳn với lính tôm tướng cua bình thường, đặc biệt là giỏi chịu đòn."

"Ngươi!"

"Đường đường là nam tử hán, đừng có bụng dạ hẹp hòi như vậy, cùng lắm thì ta cho ngươi đánh một phút đồng hồ để trút giận!"

Đinh Linh Đang bắt đầu xỏ lá.

Lý Diệu tức tới nổ phổi, hung tợn lườm Đinh Linh Đang, vẻ mặt dữ tợn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.

Đinh Linh Đang vẻ mặt vô tội, chớp mắt cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn được cười ha ha, cười ngửa tới ngửa lui, nước mắt cũng chảy cả ra.

" Đệ đệ ngốc, ta lừa ngươi đấy! Hòn đảo này là khu đối chiến trong Lan Tinh Hải, trong góc tối có lắp hệ thống quay chụp, sẽ tự động ghi lại hình ảnh đối chiến."

"Cho nên, chỉ cần cầm những hình ảnh này lên mạng làm thủ tục, mười học phân sẽ tới tay."

Lý Diệu há hốc miệng, ngây ra cả nửa ngày mới hỏi: "Vì sao lại lừa ta?"

Đinh Linh Đang cười hì hì trả lời:

"Bởi vì ta bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ngươi, bởi vì đánh không lại ta, chỉ có thể trốn ở một góc lén lút hờn dỗi, sau đó thì hung tợn lườm ta. Đúng rồi, chính là bộ dạng tức tới nổ phổi mà không làm gì được đây này, đáng yêu quá!"

"Đây là tâm thái gì thế?" Lý Diệu hoàn toàn không hiểu.

"Bình thường tỷ tỷ đối với đệ đệ đều là loại tâm thái này đó, không có gì làm thì nghĩ trò bắt nạt hắn!" Đinh Linh Đang thản nhiên nói.

Lý Diệu nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: "Đệ đệ rồi sẽ lớn khôn, một ngày nào đó, ta sẽ mạnh hơn ngươi, đến lúc đó đến phiên ta bắt nạt ngươi!"

"Ha ha ha, không có khả năng đâu!" !" Đinh Linh Đang cười to ba tiếng, nói như chém đinh chặt sắt.

"Nếu thực sự có một ngày này thì sao?" Trong mắt Lý Diệu nở rộ hào quang nguy hiểm của kên kên.

"Thực sự có một ngày này, mặc ngươi muốn khi dễ tỷ tỷ thế nào cũng được!" Đinh Linh Đang giõng dạ nói, căn bản không để ở trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK