Lý Diệu ở trong thuốc trị liệu chậm rãi thức tỉnh, lại không vội mở đôi mắt. Hắn ở trong một mảng mông lung cực kỳ thoải mái, chậm rãi cảm giác thế giới hoàn toàn mới, đã giống con bướm trong nháy mắt trước khi phá kén, lại như là chồi non sắp đội phá bùn đất, đã mơ hồ có thể ngửi được hương vị ánh mặt trời. Lý Diệu biết, mình hoàn toàn khác với quá khứ rồi, đã bước lên một con đường tu chân mới. “Oạch oạch! Oạch oạch!” Toàn bộ thành phần thiên tài...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.