Tài xế vừa chửi vừa đuổi theo Bạch Diệc Phi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đã chạy đến cửa sòng bạc, sau đó đập mạnh chiếc kẻng tam giác trong tay vào tấm cửa thủy tinh mạ vàng.
“Răng rắc!”
Cánh cửa bị đập vỡ tan tành, mảnh vụn thủy tinh rơi đầy ra đất.
Tài xế đuổi đến nhìn thấy cảnh này thì ngừng chửi, sau đó quay người, vẻ mặt hoảng hốt trở về xe của mình.
“Đậu má!”
Tài xế xe taxi còn chưa rời đi, nhìn thấy cảnh này thì cũng kinh ngạc: “Mẹ nó, làm thật luôn!”
…
Bạch Diệc Phi không chỉ đập một lần mà còn đập thêm vài lần nữa, thuận tiện còn đập luôn mấy cái đèn led ở bên cạnh.
Âm thanh đập cửa quá lớn nên trong phút chốc đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, những người qua đường bên ngoài đều dừng lại hóng chuyện.
Vệ sĩ trong sòng bài nghe thấy tiếng động thì lũ lượt chạy ra.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest đen, nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì chửi: “Tên chó má ở đâu chui ra, mau dừng ngay cho tao!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cũng rất phối hợp mà dừng lại.
Người đàn ông trung niên tức giận gào lên: “Mẹ nó, mày là thằng nào? Có biết đây là đâu không? Dám đập cửa sòng bài?”
“Nơi này chẳng phải là sòng bài Minh Kim à?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Người đàn ông trung niên gật đầu, lại hỏi: “Vậy mày có biết nơi này do ai bảo kê không?”
“Liễu Tông Môn chứ gì?”, Bạch Diệc Phi lại hỏi.
Người đàn ông trung niên thấy vậy thì gằn giọng: “Thằng nhãi con mày biết thì tốt, không nói nhiều nữa, nếu mày đã đập thì phải bồi thường, tổng cộng 10 triệu, bồi thường xong thì đi dập đầu xin lỗi sếp bọn tao”.
Nhưng ông ta vừa dứt lời thì Bạch Diệc Phi lại lấy kẻng tam giác ra đập tiếp khiến khung cửa cong luôn.
Người đàn ông trung niên và đám vệ sĩ đều ngu người.
Những người hóng chuyện cũng ngây ra.
Anh đã biết nơi này là đâu, do ai bảo kê mà còn dám đập? Mẹ nó, bị ngu à? Hay là thật sự không sợ?
Bạch Diệc Phi lúc này đã xông vào sòng bài, thấy cái gì là đập cái đấy.
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng hoàn hồn, điên tiết mà chỉ vào Bạch Diệc Phi, phân phó đám vệ sĩ: “Mau! Ngăn hắn lại! Đánh chết nó cho tao!”
Vì thế đám bảo tiêu lũ lượt xông lên.
Người đàn ông trung niên không nhúc nhích mà chỉ đứng đó nhìn, miệng còn chửi: “Thằng chó chết, ngay cả sòng bài Minh Kim mà còn dám đập, hôm nay tao sẽ cho mày biết, sòng bài của bọn tao không phải ai cũng…”
Nhưng gã còn chưa dứt lời thì đã bị cảnh tượng bên trong làm cho nghẹn họng.
“Rầm!”
“A!”
“Bộp!”
Những tên vệ sĩ xông vào đều bị Bạch Diệc Phi đánh văng ra.
Một số tên bay đúng ra cửa, ngã lăn bên chân người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên sững sờ.
Mà tiếng đập đồ trong sòng bài vẫn chưa dừng lại.
Âm thanh đó khiến người đàn ông trung niên hoàn hồn, gã mau chóng lôi điện thoại ra gọi.
Kết quả, gã vừa rút điện thoại ra thì Bạch Diệc Phi đã xông tới, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay gã.
Người đàn ông trung niên khựng lại, sau đó vô thức vứt điện thoại đi, miễn cưỡng cười với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi chỉ cười khẩy một cái, vứt kẻng tam giác rồi rời đi.
Anh vừa đi đến chỗ chiếc taxi thì nhìn thấy tài xế lúc trước, mà tài xế lúc này đã kinh ngạc đến mức không thốt lên lời. Bạch Diệc Phi lại cười nói: “Anh còn chưa đi à? Vừa hay tôi còn cần anh chở, đi thôi”.
Tài xế nghe vậy thì dựng tóc gáy, mau chóng nói: “Anh à, tôi… tôi không quen anh, anh… đừng hại tôi!”
Bạch Diệc Phi cau mày: “Thế có đi hay không?”
Tài xế sợ đến mức không dám từ chối, chỉ đành nói: “Đi! Đi!”
Sau khi lên xe, tài xế chỉ đành bất đắc dĩ lái xe, đưa Bạch Diệc Phi rời đi trước mặt bao nhiêu người.
Đi được một đoạn, tài xế bình tĩnh lại một chút, không nhịn được mà hỏi Bạch Diệc Phi: “Anh có biết mình vừa gây họa không?”
Khuôn mặt Bạch Diệc Phi vô cảm đến mức lạnh lẽo, trong mắt anh tràn ngập sự giết chóc.
Anh hờ hững tháo mũ và kính ra, lạnh lùng nói: “Tôi biết nhưng tôi không quan tâm!”
Vẻ mặt tài xế đau khổ: “Nhưng tôi quan tâm! Bọn họ đều thấy anh ngồi xe tôi rồi, họ không tìm được anh thì sẽ đến tìm tôi, vậy tôi…”
Bạch Diệc Phi bình thản: “Anh cứ nói thật là được, tôi sẽ không trách anh”.
“Nhưng…”, tài xế hơi do dự, sau đó lại nhìn gương chiếu hậu rồi trợn to hai mắt.
Đây là khuôn mặt mà anh ta thường nhìn thấy trên cột điện!
…
Lúc Bạch Diệc Phi quay lại khách sạn thì Di Trà đã trở về, cũng làm xong thuốc nổ mà anh nói.
Di Trà thấy Bạch Diệc Phi ra ngoài về thì rất lo lắng: “Anh Bạch, anh đi đâu vậy?”
Bạch Diệc Phi liếc anh ta một cái, Di Trà lập tức ngậm miệng.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thuốc nổ thì gật đầu nói: “Đủ rồi”.
Di Trà thấy vậy thì càng bất an.
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta, rất bình tĩnh nói: “Tôi vừa đi đập sòng bài Minh Kim”.
“Cái gì?”, Di Trà tròn mắt.
Bạch Diệc Phi điên rồi à?
Cứ đập tiệm của người ta trắng trợn như vậy?
Lẽ nào anh đã bị thù hận che mờ mắt, ngu đi rồi?
Bạch Diệc Phi không quan tâm đến Di Trà nữa mà gọi điện cho Trương Hoa Bân: “Anh Trương, là tôi”.
Giọng nói lo lắng của Trương Hoa Bân vang lên trong điện thoại: “Anh sao rồi? Có cần tôi phái người đến đón anh không?”
“Không cần, người bên Nam Môn đang ôm cây đợi thỏ, trở về sẽ khiến vị trí của tôi bị lộ”.
“Vậy anh…”
“Anh Trương, anh nghe tôi nói trước đã, anh hãy nghĩ cách xâm nhập vào mạng của nước Kỳ sau đó phát tán một số thông tin, nội dung thì lát tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh”.
“Được!”
Nói xong, Bạch Diệc Phi cúp điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho Trương Hoa Bân.
Khi anh gọi điện thoại thì không hề né tránh Di Trà vì thế khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Rốt cuộc Bạch Diệc Phi muốn làm gì?
…
Tổng bộ liên minh chính nghĩa.
Tùng Lệ Tư được sắp xếp vào ở một căn phòng xa hoa. Lúc này cô ta đang ngồi trên một chiếc sô pha rộng.
Cô ta không bị trói, nhìn thì có vẻ tự do nhưng không tự do chút nào.
Bởi vì ngoài cửa có người đứng canh, hơn nữa…
Cô ta tận mắt nhìn thấy, gã béo sau khi thấy cô ta bị một tên trói ném vào thì nói một câu không được bất lịch sự với người đẹp, thế là người phụ nữ xinh đẹp sau lưng gã dùng đao chặt đầu tên đó.
Vì thế sau khi cô ta ngồi lên sô pha thì không dám động đậy.
Gã béo cười híp mắt nhìn Tùng Lệ Tư: “Không hổ là vợ của cậu cả, thật là xinh đẹp!”
Tùng Lệ Tư không dám đáp lời.
Gã béo không quan tâm mà hỏi: “Thế Bạch Diệc Phi vốn đi cùng cô đâu?”