Gã không ngu. Gã biết mình không đánh lại Bạch Diệc Phi nên cầm thẻ ngân hàng nói với hai người: “Hôm nay ông mày nể mặt tiền mà tha cho chúng mày!”
“Hai đứa mèo mả gà đồng chúng mày cứ chờ đấy!”
“Tao cho chúng mày biết, nếu chúng mày đổi mật mã thì ông đây sẽ quay lại!”
“Chung Ngọc Đình, mày chờ đó, rồi sẽ có lúc nó không ở đây!”
“Mẹ nó, mày dám lừa tao, tao sẽ nhân lúc nó không ở đây mà đập chết mày với con gái mày!”
Nói xong, Lưu Hạ đắc ý rời đi.
Chung Ngọc Đình cuối cùng không chịu được nữa mà khụy ra đất, hai tay che mặt, khóc không thành tiếng.
Bạch Diệc Phi lắc lắc đầu đóng cửa lại.
Lý Tuyết đi đến, khom người an ủi Chung Ngọc Đình.
Chung Ngọc Đình lắc đầu, cố cười: “Thật xấu hổ quá…”
…
Ba người an ủi Chung Ngọc Đình xong thì rời khỏi.
Trên đường, tâm trạng bọn họ đều trầm xuống.
Trong lúc mọi người im lặng, thuyền trưởng đã đứng ra lái thuyền đi. Mặc dù ông ta bị ung thư, kết cục rồi cũng thế nhưng ông ta đã cứu rất nhiều người.
Bọn họ thấy Chung Ngọc Đình bị đầu bếp bắt nạt còn không nói, giờ còn bị chồng trước ngược đãi, chẳng trách thuyền trưởng hy vọng con gái có thể có một cuộc sống bình thường.
Đóng cửa nhà hàng, rời xa chồng trước.
Lý Tuyết thở dài, đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: “Chồng à, nếu có một ngày chúng ta ly hôn, anh có trở thành như thế không?”
Bạch Diệc Phi ngây ra nhìn Lý Tuyết: “Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”
“Anh cứ trả lời là được”.
“Vậy em trả lời anh trước”.
“Không, anh nói trước”.
“…”
Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi đã trải qua rất nhiều chuyện. Trong hai năm đầu, Lý Tuyết cho rằng cuộc đời này của cô đã bị hủy hoại, tình yêu cũng không còn nữa. Nhưng sau này, cô phát hiện ra rằng mình đã thích Bạch Diệc Phi rồi.
Cô có được tình yêu mà mình mong ước.
Mà trong hai năm gần đây, Bạch Diệc Phi từng liều mạng vì cô. Lúc cô mất ký ức trở nên ngốc nghếch, anh cũng không rời xa cô.
Khoảng thời gian trước, bản thân cô lại vì chuyện sinh đẻ mà lựa chọn rời khỏi anh, cuối cùng phát hiện ra bản thân mình ngu ngốc đến nhường nào.
Bây giờ, Lý Tuyết đã lựa chọn lại vì thế cô rất trân trọng tình cảm giữa mình và Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thực ra rất hiểu suy nghĩ của Lý Tuyết, hơn nữa trong lòng cũng cảm thấy rất vui, Lý Tuyết thật sự rất quan tâm đến anh.
Vì thế Bạch Diệc Phi im lặng một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Vợ à, anh vĩnh viễn sẽ không ly hôn với em vì thế giả thiết này của em không tồn tại, sau này cũng sẽ như vậy”.
Lý Tuyết nghe xong thì mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào: “Vậy được, em rất hài lòng, khi về sẽ thưởng cho anh”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì kinh ngạc, nhất thời vô cùng phấn khích.
Phần thưởng à…
Nghĩ đến phần thưởng này, Bạch Diệc Phi kích động đạp mạnh ga khiến chiếc xe lao như bay.
Lý Tuyết thấy vậy thì bật cười.
Nhưng…
Lý Tuyết đột nhiên nghĩ đến một việc: “Đợi đã, Từ Lãng đâu?”
Bạch Diệc Phi hoàn hồn: “Anh quên mất anh ta rồi”
“Anh còn không mau quay lại?”, Lý Tuyết nói.
Bạch Diệc Phi lại đáp: “Ài, đàn ông trưởng thành thì lạc thế nào được, anh ta nhớ đường”.
…
Lưu Hạ lảo đảo cản một chiếc xe taxi lại.
Chiếc xe đi được khoảng mười mấy phút thì dừng lại ở đoạn đường nhỏ hẹp.
Con đường dẫn đến một con hẻm nhỏ, trong đó còn có ánh đèn nhập nhèm.
Một sòng bài còn chưa đóng cửa.
Lưu Hạ xuống xe rồi vứt tờ tiền cho tài xế, say khướt nói: “Không cần tìm nữa!”
Nói xong, gã lảo đảo đi vào ngõ nhỏ.
Đến khi gã đi hẳn vào ngõ thì đột nhiên phát hiện ra một bóng đen. Bóng tối trùm xuống, không nhìn rõ khuôn mặt của cái bóng đen đó.
Chỉ thấy người đó vung tay đấm vào mặt Lưu Hạ khiến gã bay thẳng ra.
“Rầm!”
Lưu Hạ đập vào tường rồi lăn ra đất.
“A!”
Lưu Hạ đang định đứng dậy thì một bàn chân đạp lên ngực gã.
“Tên đầu bếp béo ở đâu?”
Từ Lãng cúi đầu, âm trầm mà nhìn Lưu Hạ.
Lưu Hạ đã tỉnh rượu, cho dù không tỉnh thì cũng bị cơn đau làm cho tỉnh lại. Gã nhìn Từ Lãng rồi hỏi: “Mày… Mày là thằng nào? Định… làm gì?”
Từ Lãng lập tức kề mã tấu vào cổ gã, hỏi: “Tên đầu bếp béo ở đâu? Nói!”
Lưu Hạ sợ đến lẩy bẩy. Cảm giác lạnh lẽo khi thanh mã tấu đặt lên cổ khiến gã run rẩy, mà Từ Lãng ấn đao càng sâu gã càng thêm kinh hoảng, lập tức chỉ về phái sòng bài.
“Phập!”
Thanh mã tấu đã đâm vào cổ.
Từ Lãng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Không muốn nói thì đừng nói”.
Con hẻm rất yên tĩnh, chỉ loáng thoáng vài ánh đèn.
Không lâu sau, trong con hẻm truyền đến âm thanh hỗn loạn.
Đột nhiên, cửa một phòng đánh bài bị đạp mở ra, tiếp đó khoảng 20, 30 người xông vào, ai ai cũng lộ vẻ sợ hãi.
“Giết người rồi!”
“Giết người rồi!”
Có người kêu lên.
Đến khi mọi người chạy ra thì nhìn thấy một tên béo đang nằm úp sấp trên chiếc bàn mạt chược.
Cổ tên béo phun máu tràn đầy ra bàn cùng mặt đất.
Không lâu sau thì cảnh sát đến.
Trong con hẻm lật tức có băng vàng bao vây lại.
Người dân nghe tiếng đều chạy ra hóng chuyện. Bọn họ đứng ngoài băng muốn xem xem bên trong xảy ra chuyện gì.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có án mạng!”
“Vãi chưởng! Thật á?”
“Có gì lạ đâu, nơi này chẳng phải thường xuyên có người chết à?”
“Cũng phải, thua nhiều tiền quá thì nóng vội xúc động, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện à?”
Từ Lãng đứng trong đám người nhìn một lát rồi rời đi.
Gã là một sát thủ, một sát thủ thu tiền.
Ngoại trừ Bạch Diệc Phi ra thì lần này gã giết người miễn phí.
Bạch Diệc Phi nói có một số người xấu xa thì xấu xa thật nhưng không đến mức phải chết, vì thế anh bảo Từ Lãng đánh gãy chân Lưu Hạ và tay của đầu bếp béo là được.
Nhưng lần này Từ Lãng không làm theo lời anh.
Gã sẽ không đi đánh giá tội ác của một người rồi dùng tiêu chuẩn để xem xét có nên giết hay không.
Bởi vì với gã mà nói, chỉ cần hai người này chết, Chung Ngọc Đình sẽ không bị thương tổn nữa, đồng thời cũng nhổ cỏ tận gốc.