Cũng may bọn chúng không tiếp tục đuổi theo bọn họ nữa, con thuyền chạy rất nhanh về phía trước, bỏ xa hai con quái vật kia.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng đồng thời cảnh giác hơn.
Bởi vì bọn họ nghĩ tới Bạch Diệc Phi, anh ấy chỉ mới vung nhẹ tay lên mà đã giết chết được một con quái vật biển, một người mạnh mẽ như vậy, làm sao mà không khiến cho người ta sợ hãi được?
Bạch Diệc Phi đã đứng dậy, nhìn bóng hai con quái vật đang mờ dần ở phía xa.
Thành thật mà nói, lúc mà anh nhìn thấy bọn chúng cũng rất kinh ngạc, rất sợ hãi.
Từ trước đến giờ anh cũng chưa từng nhìn thấy loại quái vật biển nào như vậy, nhưng anh biết, sợ hãi không thể giải quyết được vấn đề.
Nếu như tiếp tục không làm gì, đám quái vật kia sớm muộn cũng sẽ làm lật thuyền của bọn họ, bất kể là bị nuốt chửng hay là bị chìm nghỉm xuống dưới đại dương kia thì cũng đều là một chữ “Chết”.
Anh còn chưa muốn chết, cho nên anh bất chấp tất cả mà xông lên.
Ngay cả khi rơi vào trạng thái kia rồi, trong lòng anh vẫn cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi, cũng may kết quả thế này khiến cho người ta cảm thấy còn rất may mắn.
Lúc này Bạch Diệc Phi mới từ từ hồi phục lại bộ dáng bình thường, mọi việc tạm thời đã được giải quyết, anh muốn trở về căn phòng chứa đồ kia.
Xong, lúc anh đang định rời đi, Đạo Trưởng vươn tay ra ngăn Bạch Diệc Phi lại.
Bạch Diệc Phi nhìn Đạo Trưởng chằm chằm, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Vừa rồi tình thế cấp bách, vậy mà anh lại quên cả Đạo Trưởng.
Anh lúc này lại không ở chỗ phòng chứa đồ, trên tay cũng không còn thuốc nổ nữa, cũng không có người nào có sức uy hiếp đến Đạo Trưởng cả, như vậy, những điều kiện đã đàm phán trước đó, ông ta cũng có thể nuốt lời.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Tính ra, hẳn là tôi đã cứu ông một mạng, hơn nữa, lúc ông trúng độc, tôi cũng không có giết ông”.
Xong, Đạo Trưởng chỉ hờ hững nói: “Cậu nhìn bên kia”.
Vừa nói ông ta vừa chỉ tay về phía cái bóng mờ mờ của ba con quái vật biển: “Trước đó còn kết bạn bơi chung với nhau, đến nay lại quay ra ăn thịt cả đồng bạn của mình, đây chính là quy tắc của thế giới này. Khi nó còn sống, vì muốn kiếm được nhiều thức ăn hơn cho nên bọn chúng mới kề vai sát cánh tác chiến, nhưng đến khi nó chết rồi thì bọn chúng quay ngược lại ăn thịt nó”.
“Cái thế giới này, từ trước đến nay vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé”.
“Cho nên, cho dù lúc tôi trúng độc cậu không ra tay giết tôi, lúc nãy cũng miễn cưỡng coi như đã cứu tôi, nhưng tôi sẽ không cảm kích cậu, bởi vì trong quy tắc này, chỉ có tồn tại, không có cảm kích”.
“Cậu vẫn luôn ngu ngốc như vậy, nhưng mà tôi sẽ không ngu ngốc giống như cậu!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì rất là phẫn nộ.
Con mẹ nó, không lợi dụng cơ hội giết chết ông ta là do anh ngu sao?
Cứu ông ta một mạng, ngược lại là sai lầm của mình à!
Cái lý lẽ khỉ gió gì thế này?
“Con mẹ nó, ông có nói tiếng người được không? Ông đây ghét nhất là cái loại người như ông, mồm lúc nào cũng nói lý với lẽ, con mẹ nó, toàn như đánh rắm hết!”, Bạch Diệc Phi bực bội gào lên.
“Tôi không muốn nói quy tắc nọ kia này khác với ông, tôi chỉ biết, ác giả ác báo”.
Đạo Trưởng nghe xong lời này thì biểu cảm thờ ơ: “Cậu quá ngây thơ rồi! Cậu cho là cậu ban ơn huệ cho người nào đó thì người đó đều sẽ phải trả ơn lại cho cậu sao?”
Bạch Diệc Phi hờ hững đáp: “Trên thực tế thì nên là như vậy”.
Đạo Trưởng thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ: “Cho nên mới nói cậu ngu ngốc! Ơn huệ của cậu với nhà họ Lục còn chưa đủ sao? Nhưng bây giờ cậu nhìn lại đi, cậu có được cái gì? Tất cả đều là loại lấy oán báo ơn!”
Bạch Diệc Phi nghẹn họng, anh chẳng thể nào phản bác.
Mà lúc này, Lục Miêu Miêu vừa đúng lúc đứng ngay phía sau lưng Bạch Diệc Phi cũng nghe thấy câu này, ánh mắt mang đầy sự áy náy nhìn về phía anh.
Lại Kha cũng ở đó nhưng hắn ta không dám áp sát.
Mà Đạo Trưởng lại đứng ở ngay cửa ra vào của con thuyền, cho nên đám người này đều phải dừng lại trên boong thuyền, không dám đi vào bên trong, lần lượt nhìn Đạo Trưởng rồi sang đến Bạch Diệc Phi.
Đạo Trưởng nói hùng hồn: “Trên thế giới này không hề tồn tại ác giả ác báo, nếu có thì cũng chỉ là con số cực ít ỏi, mà trên thực tế chỉ tồn tại quy tắc cá lớn nuốt cá bé!”
“Cũng vì lẽ đó, tôi mới muốn hợp tác với cậu, để chúng ta trở thành hai người mạnh nhất trên thế giới này, có thể đứng ở vị trí đỉnh chóp của tầng sinh khối này, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”
“Đến lúc đó, cậu muốn làm gì thì có ai quản được cậu, càng không cần sợ có người khác đến trả thù cậu, cũng không cần phải lo lắng đến việc người khác lấy oán báo ơn”.
Bạch Diệc Phi nghe xong, chỉ thờ ơ lắc đầu, nói: “Ông nói không sai, như vậy quả thực có thể thích gì làm nấy, nhưng mà trong mắt tôi, làm như vậy là sai trái”.
Đạo Trưởng lại nói: “Nếu đã như vậy, thì tới đây đi, mặc dù lúc nãy đã dùng hết hơn một nửa ám kình, nhưng vẫn dư sức để đối phó với cậu”.
Lúc này, Lại Kha muốn nhân lúc Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi nói chuyện với nhau, chui vào trong qua cửa sổ bên cạnh để lấy chút thuốc nổ ra, vậy thì bọn họ sẽ không còn phải chịu sự bị động như thế nữa.
Nhưng vẫn bị Đạo Trưởng phát hiện ra.
Ánh mắt Đạo Trưởng sắc lạnh, vươn tay ra, quăng ra một vật gì đó.
“Bốp!”
Thứ đó đập thẳng vào ngực của Lại Kha, Lại Kha đột ngột hét toáng lên đau đớn, còn nôn ra một ngụm máu sau đó ngã nhoài trên đất.
Ánh mắt của Lại Kha đầy sự sợ hãi, nhìn chằm chằm Đạo Trưởng.
Bởi vì thứ bị Đạo Trưởng ném ra là một mảnh vải nhỏ, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã khiến cho một cao thủ hạng hai như hắn ta bị thương nặng, như vậy có thể thấy được, thực lực của Đạo Trưởng đáng sợ đến mức nào.
Đạo Trưởng bây giờ vẫn đang duy trì trạng thái kiểm soát mọi việc trong tay mình, chỉ hờ hững nói: “Người phản bội tôi, chẳng có ai có kết cục tốt!”
Nói xong, Đạo Trưởng quay đầu qua nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Giống như Ngưu Vọng”.
Vừa nghe đến tên Ngưu Vọng, hai mắt của Bạch Diệc Phi lập tức đỏ ngầu, hai nắm tay siết chặt.
Nếu không phải do Đạo Trưởng lợi dụng con trai của Ngưu Vọng để uy hiếp ông ta thì anh và Ngưu Vọng vẫn còn là anh em tốt, Ngưu Vọng cũng sẽ không phản bội anh, cũng sẽ không vì việc này mà chết thảm.
Bạch Diệc Phi không hề trách Ngưu Vọng, đây là lẽ thường tình, dù gì thì đó cũng là con trai duy nhất của ông ta, nếu là anh, anh cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng lúc này.
“Rầm” một tiếng.
Tất cả mọi người đều giật mình sửng sốt, Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi cũng không ngoại lệ.
Mặt biển phía bên cạnh con thuyền của bọn họ bỗng nổi lên một cơn sóng lớn, trong không khí cũng tản mác mùi thuốc nổ.
Là thuốc nổ!
Đạo Trưởng kinh hãi, lập tức xoay người.
Bạch Diệc Phi cũng quay đầu nhìn sang.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy phía sau Đạo Trưởng có một người đang đứng, là Lục Dương dáng vẻ gầy yếu, mà lúc này cậu ta đã lấy thuốc nổ buộc hết lên người mình, trong tay còn cần thêm một bó thuốc nổ, tay còn lại thì cầm một chiếc bật lửa.
Lục Dương nhìn chằm chằm Đạo Trưởng, mặc dù đang khẽ run rẩy nhưng mà ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Tôi… số thuốc nổ trên người tôi… đủ để cho nổ tan chiếc thuyền này… đồng thời cũng sẽ làm nổ hết số thuốc nổ còn lại trên thuyền”.
Sau khi Bạch Diệc Phi và Lục Miêu Miêu nhìn thấy Lục Dương thì đều sửng sốt.
Đến tận lúc này, bọn họ mới nhớ ra, từ lúc con quái vật biển kia xuất hiện đến bây giờ, Lục Dương vẫn chưa rời khỏi khoang thuyền.
Bây giờ xem ra, đúng là ác giả ác báo rồi, chẳng qua là muộn hơn chút thôi, nhưng thời gian thì vừa đúng lúc.
Mặt Đạo Trưởng lập tức biến sắc.
Vốn dĩ ông ta đã dành được thế chủ động từ trạng thái bị động, cho rằng chiến thắng đã trong tầm tay, nhưng ai mà biết được lại bị một thằng nhóc chạy ra đây phá hoại, ai mà vui cho nổi?
Bạch Diệc Phi sau khi thấy cảnh này, hơi thả lỏng sau đó mới cười nhạt nói: “Bây giờ ông thấy rồi chứ? Đây chính là ác giả ác báo mà tôi nói”.
Đạo trưởng yên lặng một hồi, sau đó nhìn chằm chằm Lục Dương nói: “Anh ta là kẻ thù của cậu, chẳng lẽ cậu không muốn giết anh ta sao?”
Đối mặt như vậy với Đạo Trưởng, Lục Dương vốn rất sợ hãi, nhưng trong mắt cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ kiên định: “Đúng! Anh ta là kẻ thù của tôi, nhưng, ông lại là kẻ xấu còn xấu xa hơn cả anh ta!”
Bạch Diệc Phi bước tới trước mặt Lục Dương, lấy bó thuốc nổ trong tay cậu ta ra, nói với Đạo Trưởng: “Bây giờ thì ngược lại, mà tôi sau này cũng sẽ không tin bất kỳ lời nói nào của ông nữa”.
“Cảnh cáo ông, trước khi chúng tôi lên bờ, nếu mà ông không ngoan ngoãn một chút thì hoặc là tự nhảy xuống biển, nếu không, tôi sẽ giết chết ông luôn.
Khuôn mặt Đạo Trưởng cực kỳ âm trầm.
Trên mặt đất, Lại Kha nhìn thấy Bạch Diệc Phi đã làm chủ được tình hình nên không giả bộ nữa mà đứng dậy, chạy đến phía sau lưng Bạch Diệc Phi, nói bằng giọng đắc ý với Đạo Trưởng: “Bây giờ chỉ còn lại mình ông thôi, tốt nhất đừng có giở trò, nếu không thì sẽ không biết mình chết thế nào đâu!”
“Còn nữa, tôi đây không phải là phản bội, mà là nhận định thời thế, cải tà quy chánh”.
- ------------------