Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thực xin lỗi...", Bạch Diệc Phi cúi đầu, trong lòng anh cũng đang vô cùng tự trách.

"Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì? Xin lỗi thì có thể khiến anh ấy khoẻ lại không?”

Chu Khúc Nhi hừ mũi ngồi xuống chiếc ghế dựa của bệnh viện.

Chẳng có ai hiểu được tâm trạng của cô ta.

Tần Hoa là người mà cô ta lựa chọn mãi mới tìm được, cô ta vốn muốn cùng Tần Hoa sống hết quãng đời này, nhưng mà đúng vào ngày hôm nay, ngày mà bọn họ vừa mới cưới nhau thì Tần Hoa lại vì Bạch Diệc Phi mà phải vào cấp cứu trong bệnh viện.

Còn nhớ lúc đầu khi mới đến với nhau, cô ta đã biết mối quan hệ giữa Bạch Diệc Phi và Tần Hoa nên có hỏi một câu: “Thân phận của Bạch Diệc Phi đặc biệt, là một người bạn của anh ấy thì cũng sẽ không tránh khỏi gặp nguy hiểm”.

“Không sao, anh có thể bảo vệ được bản thân mình, có thể bảo vệ được cậu ấy, dù gì thì bọn anh cũng là anh em”, Tần Hoa cười đáp.

Chu Khúc Nhi đã biết thực lực của Tần Hoa cho nên không hề lo lắng.

Nhưng sự thật của ngày hôm nay như là một tiếng sét đánh ngang tai.

Hiện tại cô ta vô cùng sợ hãi, sợ hãi Tần Hoa sẽ không tỉnh lại nữa.

...

Hơn hai giờ sau, cửa phòng mổ mở ra.

Cả ba người cùng lúc nhìn qua.

Ngưu Vọng nhìn thấy biểu cảm trầm trọng trên gương mặt của ba người thì lắc đầu.

"Ầm!"

Bạch Diệc Phi không còn đứng vững được nữa ngã quỵ xuống nền đất lạnh băng.

Chu Khúc Nhi cũng không thể trụ vững được mà ngã ngồi xuống ghế, tiếp sau đó lại như không thể chấp nhận được sự thật nên bật dậy chạy đến túm chặt lấy Ngưu Vọng: “Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi? Ông lắc đầu như vậy là ý gì?”

Ngưu Vọng nhìn thấy bọn họ như vậy thì trong lòng cũng rất khó chịu, ông ta đưa tay kéo Bạch Diệc Phi đứng dậy trước rồi nói: “Mạng thì giữ được rồi”.

“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi ngẩng phắt đầu lên.

Ngưu Vọng lại nói: "Tính mạng đã giữ được, chỉ là…”.

“Chỉ là cái gì?”, Chu Khúc Nhi vội vàng hỏi.

Ngưu Vọng thở dài: "Sau lưng cậu ấy bị bỏng một mảng lớn, nhưng đây chỉ là vết thương nhẹ, nghiêm trọng nhất là cột sống bị thương nặng, phần đầu cũng bị thương, sợ là sau này sẽ trở thành người thực vật…”.

Cái gì?

Tất cả mọi người ở đó đều ngây ngẩn.

Người thực vật?

Thế này… sao có thể như vậy?

Tần Hoa là một cảnh sát, một cảnh sát rất có bản lĩnh, anh ấy vẫn còn rất trẻ, cũng mới lấy vợ, làm sao lại trở thành người thực vật được!

Bạch Diệc Phi vẫn ngồi trên mặt đất không nói lời nào.

Chu Khúc Nhi chết lặng rồi sau đó gần như không thể kiềm chế được nữa mà bật khóc.

"Hu hu...".

Lý Tuyết âm thầm ở bên cạnh bọn họ.

Ngưu Vọng bất lực lắc đầu: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu như hồi phục tốt thì cũng có thể có cơ hội tỉnh lại, nếu như không thể làm gì được hơn thì chúng ta cũng có thể đưa anh ấy ra nước ngoài, điều kiện y tế ở nước ngoài tốt hơn ở trong nước”.

"Bạch Diệc Phi! Tôi hận anh!"

Chu Khúc Nhi hét lên rồi nhào đến bên cạnh Bạch Diệc Phi tát cho anh một bạt tai.

"Bốp!"

Bạch Diệc Phi không hề động đậy.

“Khúc Nhi!”, Lý Tuyết giật mình giữ chặt bàn tay đang định đánh thêm của Chu Khúc Nhi.

“Cậu tránh ra!”, Chu Khúc Nhi rống lên: “Tớ muốn đánh chết anh ta! Để anh ta cũng trở thành người thực vật!”

Lý Tuyết giữ chặt tay Chu Khúc Nhi không buông: “Khúc Nhi! Đây không phải là lỗi của anh ấy! Cậu…”.

"Tại sao không phải là lỗi của anh ta?", Chu Khúc Nhi đẩy Lý Tuyết: “Đều tại anh ta! Đám người đó đến là để giết anh ta, chỉ vì bảo vệ cho anh ta mà chồng tớ mới trở thành người thực vật!”

"Tất cả đều là do anh ta! Bản thân anh ta vô dụng, rác rưởi! Nên mới cần người khác phải bảo vệ cho anh ta!”

Lý Tuyết không thể phản bác, nhưng cũng không muốn chồng mình bị người khác nói như vậy, nói cho cùng thì chẳng ai hy vọng việc này xảy ra, hơn nữa, đám người kia muốn giết Bạch Diệc Phi cũng không phải là lỗi của anh.

"Đủ rồi!"

Bạch Diệc Phi ngăn hai người đang cãi nhau lại, anh vẫn quỳ ở trước mặt của Chu Khúc Nhi: “Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, tôi sẽ chăm sóc cho cuộc sống sau này của anh ấy”.

"Thù này, cũng ắt sẽ báo!”

“Tôi nhổ vào!”, biểu cảm của Chu Khúc Nhi trở nên hung hãn: “Không cần anh phải chăm sóc!”

Bạch Diệc Phi siết chặt tay nhưng không hề phản bác.

Đúng lúc này, Ngưu Vọng đi tới, vừa rồi không phải ông ta không muốn đi khuyên mọi người, mà ông ta biết rằng có khuyên cũng không thể khuyên được, cho nên ông ta muốn đợi Chu Khúc Nhi phát tiết hết cảm xúc thì mới mở miệng nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”.

Sau đó, ông ta lại quay sang nói với Bạch Diệc Phi: “Đi thôi, để anh xử lý vết thương cho cậu, nếu không xử lý vết thương thì sẽ bị nhiễm trùng đó”.

Bạch Diệc Phi đứng dậy, không nhìn Chu Khúc Nhi thêm nữa mà đi theo Ngưu Vọng.

...

Tần Hoa được chuyển về phòng bệnh cao cấp và thuê y tá riêng chăm sóc.

Bạch Diệc Phi cũng đã xử lý xong vết thương và nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai anh đã thức dậy định đi điều tra xem ai là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện lần này.

Việc đầu tiên, anh gọi điện cho Lưu Hiểu Anh.

"Giúp tôi kiểm tra xem có thể chữa khỏi được không?”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức”, Lưu Hiểu Anh đã biết tình trạng của Tần Hoa, lúc nói câu này thực ra cũng không ôm hy vọng gì, bởi vì có mấy người thực vật được chữa trị khỏi đâu.

Bạch Diệc Phi cũng không để ý, chỉ cần còn một tia hy vọng, dù mong manh thì anh cũng sẽ quyết không bỏ cuộc.

Tiếp đó, anh lại gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân.

"Tra, ngày hôm qua người tập kích tôi là ai, tôi muốn biết rõ ràng ai là người thực hiện”.

"Hiểu rồi".

Kỳ thật trong lòng Bạch Diệc Phi cũng có suy đoán, người vừa muốn giết anh lại vừa có khả năng làm việc đó thì cũng chỉ có mấy người, chẳng qua là cần chờ chứng cứ để chứng thực nữa mà thôi.

Kết thúc cuộc gọi, Lý Tuyết bê cháo được đặt trong bình giữ nhiệt đi vào.

"Ăn chút gì đi!"

Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, uống vài ngụm cháo rồi đặt đũa xuống nhìn về phía Lý Tuyết: “Em cảm thấy, anh vô dụng không?”

Lý Tuyết hơi khựng lại, lắc đầu đáp: “Không, anh là anh hùng”.

Anh hùng?

Sao thế được? Anh chính là kẻ vô dụng, vô dụng đến mức không thể bảo vệ được người bên cạnh của mình, ngược lại còn cần người khác đến bảo vệ mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK