“Nhưng, tôi đói rồi”, Lưu Hiểu Anh nói.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì đành nói: “Vậy tôi đi mua đồ ăn trước”, nói xong, Bạch Diệc Phi đi ra khỏi trạm mua đồ phế.
Con phố này nằm ở bên ngoài thành phố, hai bên đường không có cửa hàng mấy. Anh nhớ là con phố kế bên hình như có một cửa hàng chuyên bán bánh.
Chỉ có điều, khi anh vừa mới đi xuyên qua con phố này thì đột nhiên dừng lại, nói: “Đừng đi theo nữa, đi ra đi”.
Từ lúc anh rời khỏi nhà họ Trịnh thì cảm giác có người đi theo mình. Nhưng vì không muốn để lộ ra nên anh cố tỏ ra mình không biết.
Nhưng hiện giờ đến nơi vắng vẻ, xung quanh không có ai nên không có gì phải kiêng kị nữa.
Bạch Diệc Phi có thể cảm nhận được đối phương là cao thủ hạ cấp cấp 2. Ở đảo Lam không có quá nhiều cao thủ cấp 2 nhưng ở khu số 2 dường như có mấy người.
Tiếp đó, một cô gái với body bốc lửa từ chỗ ngoặt đi ra.
Cô gái nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi, lạnh lùng nói: “Quả nhiên không phải là người bình thường”.
Body cô ta vô cùng bốc lửa nhưng trông khá bình thường, cô ta mặc áo da để càng lộ ra ưu thế ngoại hình của mình.
Nhưng cô ta không nhìn ra trình độ thật sự của Bạch Diệc Phi, hơn nữa cô ta biết cao thủ cấp 2 ở khu số 2 ở nhà họ Trịnh. Vậy thì Bạch Diệc Phi không phải là cao thủ trên cấp 2.
Vì vậy theo như cô ta thấy, Bạch Diệc Phi có thể chỉ là cao thủ cấp 3 hoặc 4 thôi.
Bạch Diệc Phi quay người nhìn cô ta, thản nhiên hỏi: “Cô là người của ai?”
Cô gái nghe thấy vậy, sắc mặt lạnh lùng nói: “Anh là cái thá gì mà dám hỏi tôi?”
Bạch Diệc Phi thấy thế, không khỏi cười nói: “Vậy tôi đổi cách hỏi, xin hỏi cô là do ai phái đến?”
Cô ta không ngờ Bạch Diệc Phi còn có thể nói như vậy, trên mặt thấy không được tự nhiên cho lắm. Tiếp đó hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi nghĩ anh nên quan tâm đến việc tôi có đến giết anh không?”
Bạch Diệc Phi lại thản nhiên nói: “Được rồi! Tôi biết rồi! Cô nhất định là do Trịnh Minh phái đến”.
Cô gái ngây người tại chỗ, sau đó kinh ngạc nói: “Có phải anh kiêu ngạo quá không? Anh tưởng mình là ai? Còn nữa, lẽ nào anh không quan tâm đến hoàn cảnh của mình lúc này?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Hoàn cảnh hiện giờ của tôi là tôi muốn đi mua bánh. Xem dáng vẻ của cô chắc là cũng đói rồi, chi bằng tôi mời cô ăn bánh nhé?”
“Anh…”, cô gái phẫn nộ, nói: “Đừng giả ngốc nữa”.
Sau khi nói xong, cô ta định giơ tay lên tát về phía Bạch Diệc Phi. Nhưng tay cô ta chỉ dừng ở trên không trung.
Bạch Diệc Phi không nắm lấy tay cô ta mà trực tiếp xiết chặt cổ cô ta.
Cô ta không nhìn rõ động tác của Bạch Diệc Phi mà đã bị anh xiết cổ rồi. Cô ta vô cùng kinh hãi.
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta, hỏi: “Rốt cuộc ai ngốc?”
Cô gái nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không cam tâm, tay còn lại liền cử động, tiếp đó là phát ra mấy âm thanh nhỏ.
“Vèo, vèo, vèo…”, mấy cây kim bạc bắn ra.
Khoảng cách của hai người rất gần, kể cả là cao thủ cấp 2 cũng khó tránh. Nhưng Bạch Diệc Phi lại khẽ khoát tay, những chiếc kim bay sang hướng khác rồi bắn xuống đất.
Cô gái nhìn thấy động tác này của Bạch Diệc Phi thì trợn trừng hai mắt.
“Anh… Là cao thủ cấp 2 cao cấp?”, lúc này cuối cùng cô ta cũng lộ ra ánh mắt kinh hãi chứ không còn kiêu ngạo như trước đó.
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta rồi cười lạnh một tiếng, sau đó buông tay ra, nói: “Nếu đã biết rồi thì đừng mơ chạy được, nếu không thì cô sẽ chết”.
Cô gái vừa nghe thấy vậy thì toàn thân run rẩy.
Bạch Diệc Phi là cao thủ cấp 2 cao cấp, làm sao cô ta dám chạy?
Cô gái hoảng loạn nói: “Xin… Xin lỗi… Tôi… Tôi…”.
Bạch Diệc Phi không để ý đến cô ta mà đi về phía cửa hàng bán bánh. Cô gái thấy vậy thì do dự một lát, cuối cùng vẫn không đi theo.
Nhưng đợi khi Bạch Diệc Phi mua bánh về, cô gái vẫn đi theo.
Dù sao thì đối phương là cao thủ cấp hai nên cô ta cũng không chạy được.
Hai người đi về theo kiểu người đi trước người đi sau, khi đến nơi không có ai, Bạch Diệc Phi xoay người hỏi: “Tên của cô?”
“Mạnh Giai”.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Ở nhà họ Trịnh làm gì?”
“Tôi là vệ sĩ sát sườn của cô chủ”, Mạnh Giai đáp.
“Trịnh Minh phái cô đến?”
“Không phải”, cô ta lắc đầu, nói: “Là bà Trịnh phái tôi đến”.
Cô ta do dự một lát, lại nói: “Cậu Minh không dám làm trái ý cô chủ”.
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi liền chau mày.
Là mẹ của Trịnh Ngữ Yên dặn dò cô ta, điểm này không có gì lạ nhưng lạ là Trịnh Minh không dám ra tay với mình.
Anh đột nhiên thấy tò mò, không biết địa vị của Trịnh Minh ở nhà họ Trịnh là thế nào?
Bạch Diệc Phi bắt đầu cảm thấy có hứng thú hơn với những người của Nam Môn rồi.
Anh trầm giọng hỏi: “Gần đây có người của Nam Môn đến không? Hoặc có tiếp xúc gì không?”
Lời nói vừa dứt, Mạnh Giai lập tức kinh hãi trợn trừng mắt.
“Anh… Sao anh biết?”
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi chau mày, nói: “Nói như vậy là cô gặp rồi?”
Cô ta gật đầu, nói: “Trước khi cô chủ trốn kết hôn, tôi có gặp một lần”.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Nói kỹ hơn chút!”
“Lúc đó, có mấy người Nam Môn đến gặp mặt gia chủ, muốn hợp tác với gia chủ nhưng bị gia chủ từ chối”.
“Người của Nam Môn cho gia chủ một điều kiện, nói là tạm thời không ép gia chủ hợp tác mà để gia chủ ở bên cạnh quan sát. Đợi khi chiến tranh bên này kết thúc rồi đưa ra quyết định cũng được”.
Vừa hay lúc mấy người đó đi thì Mạnh Giai ở bên cạnh bà Trịnh nên biết.
Khi nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi chau mày. Nam Môn đối đãi với khu số 1 và khu số 2 khác biệt quá lớn.
Khu số 1 thì trực tiếp vào nhà của nhà họ Trương rồi làm càn, tùy ý chỉ huy, còn thái độ với khu số 2 tốt hơn hẳn, mong được hợp tác, thậm chí còn đưa ra điều kiện.
Nhưng khu số 2 và khu số 1 vốn khác biệt khá lớn. Trịnh Tùng có uy danh rất lớn ở khu số 2, muốn kéo ông ta xuống thì dân chúng ở khu số 2 sẽ không phục.
Lần này người Nam Môn đến khu số 2 đã thay đổi chiến lược, dường như họ muốn có được sự ủng hộ của Trịnh Tùng.
“Vậy cô biết hiện giờ đám người đó ở đâu không?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Mạnh Giai lắc đầu, nói: “Chuyện này thì tôi không có tư cách biết”.
Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy vậy thì có chút thất vọng nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu.
Nhưng Mạnh Giai lại nói: “Hôm nay bà Trịnh căn dặn tôi, ngày mai trong nhà có mấy vị khách quan trọng đến, trước khi khách này đến thì phải…”.
Cô ta ngập ngừng một lát, cẩn thận nhìn Bạch Diệc Phi rồi mới nói: “Phải cho anh chết”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì kinh ngạc, nói: “Vì vậy, không phải vì thấy tôi và Trịnh Ngữ Yên ở bên nhau nên muốn giết tôi?”
Mạnh Giai khoát tay rồi lại lắc đầu, nói: “Cái này thì tôi thật sự không biết”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, không khỏi cười nói: “Cô thành thật đó! Hỏi gì đáp đó”.
Cô ta lập tức đáp: “Trước mặt anh, tôi không dám nói dối”.
Ban đầu khi gặp Bạch Diệc Phi, Mạnh Giai rất kiêu ngạo nhưng bây giờ lại cung kính và sợ hãi.
Bạch Diệc Phi cũng không nghĩ rằng cô ta đang nói dối nhưng chính vì cô ta nói thật nên anh đột nhiên lại dấy lên sát ý.
Tất nhiên cũng chỉ là nhất thời thôi, sát ý này đã bị anh đè nén xuống.
Bạch Diệc Phi chỉ cảnh cáo: “Ai cũng có lúc phạm sai lầm nhưng có những lỗi lầm, kể cả chết cũng không được phạm phải, hiểu không?”
Mạnh Giai bị Bạch Diệc Phi nói làm cho sợ hãi, vội gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, tôi hiểu rồi, hiểu rồi”.