Hai người nói xong định đi ra ngoài thì trong ngõ đột nhiên vang lên tiếng vật rơi xuống đất.
"Ai đó?"
Từ Lãng lập tức nhìn sang, sau đó phát hiện có bóng người đang ẩn nấp, gã đi lên vài bước bắt lấy người đó.
Người nọ thấy vậy thì khóc nức nở rồi khiếp sợ nói: "Đừng, đừng giết tôi, tôi chỉ đi ngang qua thôi, tôi không cố ý nhìn đâu, đừng giết tôi".
Sau khi đưa người đó đến chỗ có ánh đèn thì mấy người Bạch Diệc Phi mới nhìn rõ, sau khi thấy là Tiêu Vinh Đào thì Bạch Diệc Phi không nhịn được nhếch miệng cười.
"Tiêu Vinh Đào, tôi còn chưa đến tìm cậu mà cậu đã đến tìm tôi rồi sao?"
Tiêu Vinh Đào thật sự muốn khóc, gã vốn muốn đến xem thử Lưu Đầu Trọc có bị bắt thật không, không ngờ chưa vào đến cửa thì đám Bạch Diệc Phi đã chạy ra.
Gã đang muốn hỏi tình hình thì lại bắt gặp Bạch Diệc Phi đi ra, trong lòng gã vô cùng căm hận, gã muốn xem thử Bạch Diệc Phi làm gì nên mới đi theo, nào ngờ lại trông thấy cảnh bốn người Bạch Diệc Phi chém giết không ngừng tay.
Dù gã không phải dạng tốt lành gì, nhưng gã cũng chưa từng giết người, thế nên sau khi chứng kiến cảnh này thì suýt nữa đái cả ra quần.
"Bạch Diệc Phi, cậu… giết người, cậu… giết người…", Tiêu Vinh Đào run rẩy nói.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Tôi giết người đó, không phải cậu tận mắt thấy rồi sao? Hơn nữa cậu nên biết lúc trước tôi cũng đã từng giết người khác rồi".
Tiêu Vinh Đào nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ sợ hãi chưa từng có, gã đương nhiên biết lúc trước Bạch Diệc Phi từng giết người, mà người đó chính là Tùng Vưu Duy.
Nhưng gã chưa từng thấy tận mắt, chỉ nghe nói mà thôi.
Bây giờ gã đã được mắt thấy tai nghe, hơn nữa còn là cảnh tượng bốn người giết hơn mười người, thật sự vô cùng đáng sợ.
Sao Bạch Diệc Phi có thể trở nên khủng bố như vậy chứ.
Trường Tiễu nhìn Tiêu Vinh Đào: "Gã này hình như hơi ngốc".
Bạch Diệc Phi không nhịn được bật cười: "Đúng là ngốc thật".
Sắc mặt Tiêu Vinh Đào méo xẹo đi, gã sợ không dám nói chuyện với đám người này, gã cũng sợ Bạch Diệc Phi sẽ giết mình nên cũng không dám bật lại.
Từ Lãng ấn Tiêu Vinh Đào vào tường rồi nhéo cổ gã, sau đó thì hỏi Bạch Diệc Phi: "Xử lý thế nào?"
Nỗi sợ lại một lần nữa lấn át Tiêu Vinh Đào, gã run rẩy nói: "Bạch Diệc Phi, chúng ta dù sao cũng là bạn học, coi như nể tình bạn cũ, đừng giết tôi…"
"Hừ, bạn học?", Bạch Diệc Phi cười lạnh: "Vậy sao cậu không nể tình bạn cũ mà tha cho vợ tôi?"
Lần đầu Tiêu Vinh Đào muốn mai mối cho Lý Tuyết và Liễu Chiêu Phong.
Lần thứ hai ở bệnh viện, Tiêu Vinh Đào nói lời khó nghe khiến Lý Tuyết kích động ngất đi, cũng do thế nên độc tố đã lan rộng ra.
Lần thứ ba Tiêu Vinh Đào nhân lúc anh vắng mặt đã hợp tác với Phùng Dũng Cống lừa Lý Tuyết đến khách sạn, để cho Phùng Dũng Cống làm nhục Lý Tuyết.
Những lần đó sao gã không nể tình bạn học mà tha cho Lý Tuyết?
Tiêu Vinh Đào nghe vậy thì không phản bác được, gã sợ hãi không thôi.
"Giết!", Trường Tiễu thản nhiên nói, ngữ khí giống như đang nói một câu chuyện bình thường vậy.
Ánh mắt Tiêu Vinh Đào co lại, vì mạng sống nên gã lập tức nói: "Bạch Diệc Phi, cậu muốn biết thứ gì tôi sẽ cho cậu biết hết, chỉ cần đừng giết tôi, tôi có thể nói cho cậu tất cả".
"Chuyện gần đây nhất đều là do Liễu Chiêu Phong làm, là hắn ta sai tôi, tôi chỉ làm theo lời hắn ta thôi, thật đấy!"
"Còn nữa, Liễu Chiêu Phong vẫn luôn liên lạc với Vương Lâu, bọn họ hợp tác với nhau".
Bạch Diệc Phi nghe xong thì nhíu mày: "Mấy thứ này tôi cũng biết rồi".
Liễu Chiêu Phong tiếp nhận Hầu tước nên anh đã đoán là Liễu Chiêu Phong làm, mà gần đây anh cũng phát hiện ra chuyện của Vương Lâu, xâu chuỗi lại có thể suy ra Liễu Chiêu Phong và Vương Lâu hợp tác.
Anh chỉ không biết hai người đó bắt đầu hợp tác từ khi nào, nhưng mấy thứ này cũng không quan trọng, sự thật đã như vậy rồi, hợp tác từ khi nào cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Tiêu Vinh Đào nghe Bạch Diệc Phi nói xong thì càng luống cuống, gã bắt đầu lục tung trong đầu những thông tin giá trị, sau đó ánh mắt chợt sáng lên, gã bối rối nói: "Tôi biết tung tích của vợ cậu!"
"Cô ấy ở biệt thự Thanh Uyển số 28".
Ánh mắt Bạch Diệc Phi mờ mịt: "Sao tôi có thể tin tưởng cậu?"
"Tôi nói thật! Tôi thề đấy! Đây là do chính tai tôi nghe lén được lúc Liễu Chiêu Phong và Vương Lâu nói chuyện với nhau", Tiêu Vinh Đào liên tục gật đầu, gã chỉ sợ nói chậm một chút thôi là Từ Lãng sẽ giết gã mất.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng quét mắt nhìn, anh bước về phía sau hai bước.
Tiêu Vinh Đào không biết đây là ý gì, gã mơ hồ nói: "Bạch Diệc Phi, điều tôi biết đều đã nói cho cậu hết rồi, cậu bỏ qua cho tôi đi! Sau này tôi sẽ không bao giờ… đối đầu với cậu nữa..."
"Được, tôi sẽ không giết cậu", Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Tiêu Vinh Đào nghe xong vui mừng khôn xiết, nhưng không đợi gã kịp cười thì đã nghe thấy tiếng của Bạch Diệc Phi.
"Đánh gãy chân cậu ta đi".
Dứt lời thì Từ Lãng cầm một cây gậy phang thật mạnh xuống, sau đó tiếng xương gãy vụn hòa với tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Vinh Đào vang lên.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: "Tôi nói không giết cậu, nhưng không có nghĩa là không tính sổ với cậu".
Dứt lời thì Bạch Diệc Phi quay người rời đi.
Bạch Hổ và Trường Tiễu cũng đi theo.
Từ Lãng nhìn Tiêu Vinh Đào rồi cười nhạo một tiếng, gã đánh nốt bên chân còn lại của Tiêu Vinh Đào, sau đó mới buông gậy xuống, quay người đuổi theo.
Tiêu Vinh Đào ngã trên mặt đất, gã rên rỉ đầy thống khổ, nhưng màn đêm đen như mực, nơi đây lại là một con hẻm nhỏ nên chẳng ai phát hiện ra gã, mà dù cho có người phát hiện thì chân gã đã hỏng hẳn rồi.
"Bạch Diệc Phi, tao hận mày!", Tiêu Vinh Đào ôm lấy đôi chân tàn phế, trên người gã tỏa ra hận ý chưa từng có.
Nhóm Bạch Diệc Phi sau khi chia tay tại hẻm nhỏ thì ai về nhà nấy.
Bạch Diệc Phi trở lại biệt thự, anh lại cảm nhận được sự lạnh lẽo trống rỗng, anh nghĩ nếu như có thể vượt qua chuyện này thì anh muốn mua một căn nhà nhỏ, chỉ cần hai phòng ngủ một phòng khách là đủ rồi.
Tắm rửa xong, Bạch Diệc Phi nằm trên giường suy tư, trong lòng vô cùng rối bời.
Sau khi nghe tin từ Tiêu Vinh Đào thì anh đã nghĩ sẽ đi tìm Lý Tuyết ngay lập tức. Nhưng khi đến nơi anh lại có chút không dám.
Lý Cường Đông nói Lý Tuyết hiện giờ đang an toàn, lỡ đâu anh đến tìm sẽ làm lộ vị trí của Lý Tuyết, khiến cô gặp nguy hiểm thì sao?
Xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng Bạch Diệc Phi vẫn quyết định đến xem thế nào.
Bây giờ là hai giờ sáng, mọi người đều chìm vào giấc ngủ cả rồi, chắc sẽ không có ai đi theo anh, vì vậy Bạch Diệc Phi rời giường, anh thay một bộ quần áo tối màu rồi ra khỏi nhà.
Ra đến cửa thì gặp Từ Lãng.
"Ôi, làm tôi sợ muốn chết!", Bạch Diệc Phi vỗ ngực một cái, anh vô cùng giật mình.
Từ Lãng không có phản ứng gì: "Anh muốn đi tìm Lý Tuyết?"
"Đúng, chỉ cần nhìn qua thôi là tôi đã an tâm rồi", Bạch Diệc Phi trả lời.
Từ Lãng ồ một tiếng: "Tôi đi với anh", Bạch Diệc Phi trừng mắt nhìn: "Tôi đi thăm vợ tôi, anh đi làm gì?"
Từ Lãng trợn trắng mắt: "Bây giờ anh ra ngoài một mình rất nguy hiểm".
"Tôi biết, vậy nên tôi mới chọn ra ngoài lúc này, yên tâm, tôi sẽ không sao đâu".
Bạch Diệc Phi vỗ vai Từ Lãng: "Tôi đi một mình cũng được, đỡ bị lộ".