"Sa Phi Dương cười nói là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, sau đó còn hỏi ông ta là đám người này thế nào, Sa Phi Dương nói rằng đám người này chỉ như con sâu cái kiến, đối với ông ta mà nói bọn họ quá yếu ớt, cũng không loại trừ khả năng ông ta quá mạnh so với chúng ta”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó hỏi: "Tất cả đều bị giết hết?"
"Đúng".
Bạch Diệc Phi nhíu mày nói: “Tôi biết là không dễ gì định nghĩa thiện và ác, nhưng mà cũng giống như trong phim thường nói, đám cao nhân đắc đạo kia nếu đều là người tốt thì bọn họ hẳn là nên cứu người mà rất ít giết người đúng không?”
Trương Hoa Bân đột nhiên hiểu ra: “Quả thực như vậy, theo như thông tin tình báo mà chúng ta thu thập được, Sa Phi Dương hai mươi năm trước là một người quân tử đoan chính, một người cực tốt, trước đó chưa từng giết người”.
“Như vậy ông ấy vì cứu một người mà lại đi giết hơn mười người, cho dù đám người đó không phải là người tốt thì cũng không thể giải thích được. Nhưng mà, cũng không ngoại trừ nguyên nhân vì ông ta đã bị nhốt mười mấy năm nên tính tình đã thay đổi rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe xong liền gật đầu, sau đó dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cho dù như vậy, Bạch Diệc Phi cũng không hề thực sự nghỉ ngơi mà đang suy nghĩ, bởi vì bây giờ trong đầu anh đang có rất nhiều chuyện nghĩ không thông, cảm thấy mọi thứ giống như một mớ bùi nhùi vậy.
Không bao lâu sau, Trương Hoa Bân nhận được một cuộc điện thoại, sau đó mới nói với Bạch Diệc Phi: “Tôi nghĩ tôi đã biết vì sao Từ Lãng lại cố ý bị thương rồi”.
Bạch Diệc Phi mở mắt nhìn về phía anh ta.
Trương Hoa Bân thở dài: “Anh biết đứa trẻ mà Từ Lãng nhận nuôi không?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Trương Hoa Bân bất đắc dĩ: “Đứa trẻ đó vốn tên là Lý Hữu Sinh, chỉ sau khi đi theo Từ Lãng thì mới đổi thành Từ Hữu Sinh, kỳ thực, Lý Hữu Sinh là con trai của Lý Chúc”.
"Vợ của Lý Chúc ba năm trước đã qua đời rồi, nhưng chưa đầy nửa tháng sau Lý Chúc đã lập tức cưới một người vợ khác. Người vợ này của gã tên là Bạch Kiều, là người của nhà họ Bạch ở thủ đô”.
"Lúc đầu, có rất nhiều người biết đến cái chết của vợ gã, chỉ là bọn họ đều không dám nói ra mà thôi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy hơi tỏ ra ngạc nhiên, Lý Hữu Sinh hoá ra lại là con trai của Lý Chúc, nhưng mà: “Vậy thì có liên quan gì với việc Từ Lãng cố ý bị thương?”
“Lý Hữu Sinh biết mẹ mình chết như thế nào, hơn nữa cậu ta cũng bị Lý Chúc hãm hại, cho nên cậu ta mới trốn khỏi nhà mình, vừa hay gặp được Từ Lãng giết Lưu Hạ, cậu ta đã chứng kiến vụ việc, cho nên mới dùng năm đồng ăn xin được để mời Từ Lãng đi giết bố của cậu ta”.
"Ngày mà chúng ta đi đảo Lam, Phùng Trác không phải nói là Từ Lãng đã đi thành phố Bắc Hải một chuyến sao? Kỳ thực anh ta là đi báo thù cho Lý Hữu Sinh”.
"Tôi đoán, anh ta hẳn là đã chú ý đến Lý Chúc, sau đó mới điều tra ra được một số bí mật, cho nên mới…”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Từ Lãng đang khó xử, anh ta rất muốn giết Lý Chúc, nhưng mà bởi vì biết được chúng ta còn đang muốn lấy được mảnh đất kia của Lý Chúc, cho nên nếu giết gã thì có lẽ sẽ không lấy được mảnh đất kia, như vậy thì tôi cũng không còn cách nào để đi thủ đô nữa”.
"Nhưng bởi vì một số nguyên nhân, Từ Lãng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, anh ta…”.
Trương Hoa Bân gật đầu: "Cho nên, anh ta bị thương, thì sẽ có lý do để kéo dài kế hoạch này, đợi sau khi anh đi thủ đô rồi mới ra tay”.
"Nhưng có một điều tôi không hiểu, kỳ thực anh ta không cần phải để bản thân bị thương, cứ đợi cho đến khi anh đi thủ đô, không phải cũng giống nhau hay sao?”
Nhưng Bạch Diệc Phi lại lắc đầu, nheo hai mắt lại, biểu cảm ra chiều suy nghĩ: “Tôi nghĩ là anh ta chắc chắn đã biết được một bí mật khủng khiếp nào đó, cho nên anh ta mới hận Lý Chúc thấu xương, đến mức không thể chịu nổi muốn đi giết gã ngay lập tức”.
"Anh ta hẳn là sợ bản thân mình không kiềm chế được, cho nên mới …”.
Bạch Diệc Phi hơi dừng lại, nhìn về phía Trương Hoa Bân nói: “Tôi không phải đã nói tôi tin tưởng anh ta sao? Sao anh lại còn đi điều tra anh ta?”
Trương Hoa Bân cười cười sờ chóp mũi mình, không nói gì.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì bất đắc dĩ thở dài: “Anh Trương, tôi biết anh cũng là vì muốn tốt cho tôi, nhưng mà, tôi cũng không muốn giữa các anh em với nhau mà cứ phải đoán đi đoán lại, không có chút tin tưởng lẫn nhau nào”.
Trương Hoa Bân gật đầu: “Biết rồi”.
Ngập ngừng một chút, Trương Hoa Bân đột nhiên hỏi: “Vương Hầu nói vứt đầu thuốc lá vào vườn nhà Từ Lãng là chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi nghe xong thì lạnh lùng cười: “Tôi nghĩ tôi biết bọn họ đang giở trò gì rồi, hơn nữa tôi cũng đã đoán được người đứng phía sau Lý Chúc là ai”.
Trương Hoa Bân như bừng tỉnh nói: “Đạo Trưởng?”
...
Bệnh viện Ngoạ Long tại thành phố Thiên Bắc.
Sau khi Từ Lãng tỉnh lại, anh ta ngồi dựa vào đầu giường, quay đầu nhìn chằm chằm bầu trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, không mở miệng nói câu nào.
Dương Xảo vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh ta, cô ta đút cơm, Từ Lãng liền ngoan ngoãn ăn cơm, cô ta đút nước, Từ Lãng cũng ngoan ngoãn uống nước.
Hai người không ai mở miệng nói chuyện trước với ai, dường như cả hai đều đã có một sự ăn ý kỳ lạ vậy.
Cuối cùng Dương Xảo cũng đã hoàn thành xong công việc, ngồi xuống bên cạnh Từ Lãng, hỏi anh ta: “Vết thương còn đau không?”
Từ Lãng lắc đầu.
Dương Xảo hơi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Có phải là bởi vì em?”
Từ Lãng vẫn lắc đầu.
Dương Xảo thấy vậy thì cắn môi, nước mắt lưng tròng.
Mà đúng vào lúc này, Từ Lãng đột nhiên vươn tay ra, anh ta nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Dương Xảo, nghiêm túc nói: “Dương Xảo, chúng ta kết hôn đi”.
Dương Xảo lập tức ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Từ Lãng, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt đã không thể kiềm chế được nữa mà lăn dài trên má.
Sau đó Dương Xảo gật mạnh đầu, đồng ý với anh ta: “Được”.
"Bố!"
Cửa bị người nào đó mở ra từ phía bên ngoài, Dương Lâm đưa theo Từ Hữu Sinh bước vào.
Sau khi Từ Hữu Sinh nhìn thấy Từ Lãng thì chạy nhanh về phía anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ắp biểu cảm lo lắng: “Bố, bố thế nào rồi? Không sao chứ?”
Từ Hữu Sinh khiến cho trái tim Từ Lãng cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi: “Con trai, đợi vết thương của bố lành rồi, lại đi hoàn thành tâm nguyện cho con nhé”.
Từ Hữu Sinh vô cùng nghiêm túc nói: “Không sao đâu, bố, chỉ cần bố khoẻ lại là được, không cần giúp con báo thù nữa, con nói thật đó”.
Câu nói này của Từ Hữu Sinh tỏ rõ rằng cậu ta vẫn là một đứa trẻ vô cùng lương thiện, tất cả những điều trước đây chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ, nói đến cùng, nếu như không gặp phải những việc này những người này, thì một đứa bé làm sao có thể đi giết người được đây?
Cậu ta lúc trước giống như Từ Lãng của ngày thơ bé, cho nên anh ta mới cho Từ Hữu Sinh một ngôi nhà, để cậu ta có thể một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Từ Hữu Sinh bây giờ đã cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, khi đã có được rồi thì sẽ sợ hãi bị mất đi, cho nên, nếu như báo thù có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho ngôi nhà này, như vậy cậu ta thà không cần phải báo thù nữa.
Khi một người không có bất kỳ mối bận tâm nào thì anh ta sẽ cảm thấy không còn điều gì đáng phải sợ.
Nhưng khi một người biết bận lòng một ai đó, như vậy anh ta sẽ càng bước đi một cách cẩn thận hơn bao giờ hết.
Từ Lãng mỉm cười, xoa đầu Từ Hữu Sinh nói: “Bố hứa với con, nhất định sẽ giúp con báo thù”.
...
Nhóm người của Bạch Diệc Phi đã tới thành phố Bắc Hải, bọn họ không định đi thẳng qua tìm gặp Lý Chúc, mà đi tìm một khách sạn cao cấp một chút để vào ở, nghỉ ngơi một đêm đến ngày hôm sau mới đi tìm Lý Chúc.
Bạch Diệc Phi có khá nhiều suy nghĩ về mảnh đất kia, dù gì nó cũng liên quan đến việc anh và Lý Tuyết có thể gặp lại nhau hay không. Nhưng mà, anh cũng sẽ không định đi nịnh nọt Lý Chúc, bởi vì vết thương của Từ Lãng có liên quan đến gã.
Sau khi thu xếp cho những người khác nghỉ ngơi xong, một mình Bạch Diệc Phi rời khỏi khách sạn.
Dựa theo trí nhớ của mình anh đi đến nhà hàng của Chung Ngọc Đình.
Anh chỉ đứng ở bên ngoài nhìn một lúc, chứ không hề bước vào bên trong. Anh phát hiện ra tình hình kinh doanh của nhà hàng bây giờ đã tốt hơn nhiều, như vậy anh rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi.
Bất kể vị thuyền trưởng kia lúc trước có phải là đã mắc ung thư hay không, kết quả vẫn là ông ta đã cứu được rất nhiều người, cho nên anh có nghĩa vụ giúp cho con gái của ông ta có một cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Sau khi đã yên tâm, anh bèn xoay người rời đi.
Bạch Diệc Phi đi đến cây cầu Phú Giang của thành phố Thiên Bắc, anh dựa vào lan can cầu, nhìn ánh chiều tà đang dần lặn xuống ở phía xa xa, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra gần đây.
Không biết đã trôi qua bao lâu, phía sau anh đột nhiên truyền đến âm thanh phanh gấp của xe ô tô.
Bạch Diệc Phi nhíu mày nhìn qua, phát hiện có chiếc siêu xe Maserati đang dừng lại bên cạnh mình.
Sau khi cửa xe mở ra, một người phụ nữ cũng bước xuống khỏi xe.
Bạch Diệc Phi nhìn kỹ người phụ nữ này, bất giác hơi nheo mắt lại.
Diệp Ngải tay đặt lên eo bước tới trước mặt Bạch Diệc Phi, một tay cô ta đặt lên vai của anh, nở một nụ cười mê hoặc: “Anh Bạch, lâu quá rồi không gặp nè!”
Bạch Diệc Phi nhìn mặt Diệp Ngải đã sắp dán lên mặt mình nhưng không hề có động tác nào, chỉ hờ hững nở nụ cười: “Thế nào mà lại đến gặp tôi một mình? Không sợ tôi lại bắt cóc cô à?”
Diệp Ngải cười duyên một tiếng: “Anh Bạch sẽ không nỡ bắt cóc người ta nữa đâu, phải không?”
Bạch Diệc Phi không hề ngạc nhiên Diệp Ngải biết mình đã đến đây, dù gì cũng là do chuyện của Vương Hầu, nên thành phố Hoa Thượng mới bị anh gây rối, Diệp Hoan chắc chắn biết được việc này.