Bạch Diệc Phi không lập tức trả lời mà im lặng một lát, cuối cùng mời nghiêm túc nhìn Bạch Hổ, hỏi: “Bạch Hổ, tôi có thể tin tưởng anh không?”
Bạch Hổ nghe vậy thì cau mày.
Bạch Diệc Phi đưa điếu thuốc cho anh ta. Bạch Hổ lắc đầu từ chối, Bạch Diệc Phi lại tự châm cho mình một điếu.
Châm thuốc xong, anh mới nói: “Nói thật đi, hiện tại anh vẫn liên lạc với mẹ ruột tôi?”
Bạch Hổ đáp: “Dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của anh, có một số chuyện không cần giấu bà ấy, hơn nữa có rất nhiều lúc bà ấy có thể giúp anh”.
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta: “Tôi biết rồi”.
Sau đó, anh hút liền hai điếu thuốc, sau đó mời cười nói: “Tôi không sao, chỉ đến tìm anh nói chuyện thôi”.
Anh nói xong thì đứng dậy rời đi.
Bạch Hổ nhìn anh, lại nhìn nửa điếu thuốc trong gạc tàn rồi trầm mặc.
Thật sự chỉ đến tán gẫu thôi ư?
Sau khi Bạch Diệc Phi đi ra thì nhìn trời xanh mà thở dài.
Bạch Hổ trung thành với anh nhưng anh ta cùng Chung Liên cũng trung thành với Ngô Quế Hương và Bạch Vân Bằng.
Bạch Diệc Phi nghĩ một lát, định lái xe đến bệnh viện Ngọa Long. Hiện tại người khiến anh yên tâm chỉ có Trương Hoa Bân.
Nhưng anh vừa đi đến cửa nhà thì thấy một người đang ở ngay đó.
Nhìn kỹ hóa ra là Trương Vinh.
Bạch Diệc Phi sầm mặt đi tới, đạp vào mông Trương Vinh: “Quỳ ở đây làm gì?”
Trương Vinh giật mình lập tức đứng dậy, phát hiện ra là Bạch Diệc Phi thì xông tới, ôm lấy chân anh xin tha: “Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi. Chủ tịch, xin anh tha thứ cho tôi, sau này tôi sẽ không mắc sai lầm, không phản bội anh nữa”.
Trước khi Liễu Chiêu Phong tiếp quản tập đoàn Hầu Tước, Trương Vinh được anh phái đến giúp đỡ công ty đá quý của Lý Tuyết. Nhưng sau khi ông ta biết Hầu Tước đã thuộc về Liễu Chiêu Phong thì lập tức vứt bỏ Lý Tuyết, tự mình chạy về tập đoàn.
Thật ra Bạch Diệc Phi không quá quan tâm đến chuyện này, dù sao Trương Vinh cũng phải nuôi người nhà mình, gặp chuyện như thế này thì đương nhiên sẽ chọn chuyện có lợi cho mình nhất.
Ông ta không tính là phản bội, chỉ là không đủ trung thành mà thôi.
Hơn nữa Bạch Diệc Phi cũng không coi ông ta là người mà anh tin tưởng được.
Nhưng nhìn bộ dạng này của ông ta khiến Bạch Diệc Phi nổi hứng trêu đùa, vì thế anh lạnh lùng nói: “Nếu ông đã nhận sai thì nên bày tỏ thành ý của mình”.
Trương Vinh lập tức gật đầu, sợ Bạch Diệc Phi không cho mình cơ hội: “Có có có, tôi có đem theo thành ý của tôi đến. Tôi biết bí mật của Liễu Chiêu Phong”.
Bạch Diệc Phi nhướn mày: “Ông nói nghe xem nào”.
Trương Vinh lập tức nói: “Chủ tịch, tôi biết người đứng sau Liễu Chiêu Phong là ai”.
Ông ta nói, có một lần lúc ông ta đi qua văn phòng chủ tịch thì nghe thấy Liễu Chiêu Phong bàn chuyện với người khác. Trương Vinh định nghe trộm một hai câu để sau này tìm cơ hội nịnh nọt.
Nhưng ông ta vừa dán tai lên cửa thì cánh cửa lập tức vỡ ra, ông ta cũng bị bắt vào.
Trương Vinh còn nói: “Người đó rất giống người bạn cảnh sát của anh”.
Bạn cảnh sát?
Không phải là Tần Hoa sao?
Tần Hoa hiện tại đang nằm viện, vậy người đó hẳn là Tần Sơn.
Trương Vinh nghĩ đến cảnh lúc đó thì vô cùng sợ hãi: “May mà lúc đó tôi đang cầm văn kiện cần Liễu Chiêu Phong ký tên nên nói là đến xin chữ ký của hắn”.
“Bọn họ dường như không nghi ngờ tôi nên bỏ qua. Lúc đó tôi sợ chết đi được”.
Bạch Diệc Phi cau mày.
Tần Sơn?
Chẳng phải Tần Sơn đi theo ông hai nhà họ Lâm ư? Nếu vậy thì chỗ dựa của Liễu Chiêu Phong là nhà họ Lâm?
Bạch Diệc Phi gật gật đầu sau đó khoát tay: “Vậy thì ông đã lập được công rồi, nhưng ông nên đi tìm Long Linh Linh, hiện tại cô ấy mới là chủ tịch của Hầu Tước”.
“Cái gì?”, Trương Vinh ngây ngẩn, kinh ngạc nói: “Nhưng trợ lý Long…”
Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn ông ta. Anh biết ông ta định nói gì, còn chẳng phải là nói Long Linh Linh ít kinh nghiệm, còn quá trẻ, không bằng ông ta à? Vì thế người làm chủ tịch phải là ông ta mới đúng.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Bởi vì cô ấy đủ trung thành”.
Trương Vinh nhất thời nghẹn họng.
Lúc này ông ta đã hối hận đến đứt ruột!
Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Ông có thể đi rồi”.
Sau khi đuổi Trương Vinh đi, Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết đi ăn cơm, sau đó mới đến bệnh viện Ngọa Long.
Ở căn cứ sau bệnh viện, Bạch Diệc Phi kể lại toàn bộ chuyện ở thành phố Lam cho Trương Hoa Bân.
Trương Hoa Bân như hóa đá.
Một lúc lâu sau anh ta mới hoàn hồn, nghiêm giọng hỏi: “Anh đã nói chuyện này cho vợ anh chưa?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Bạch Vân Bằng sắp xếp bốn vệ sĩ cho cô ấy. Tôi sợ cô ấy biết chuyện này sẽ không cẩn thận để lộ ra”.
Nghe vậy, Trương Hoa Bân ngẫm nghĩ: “Cũng đúng, chuyện này đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Nhưng lúc chúng ta trở lại, Đạo trưởng muốn Kỳ Kỳ, chúng ta hẳn nên giết chết cô ta trước rồi mới đưa cho gã”.
Bạch Diệc Phi ngớ ra: “Tại sao?”
“Cái chết của Lương Minh Nguyệt, cùng mục đích hiện tại của liên minh doanh nghiệp ở thành phố Lam, đạo trưởng hẳn đã biết sự tồn tại của số vàng đó rồi chỉ là ông ta không biết Lương Minh Nguyệt giấu chúng ở đâu”.
“Anh có thù với Kỳ Kỳ nhưng anh không đến mức phải giết cô ta. Chỉ cần là người hiểu anh thì sẽ biết được, anh và Kỳ Kỳ đã biết chuyện liên quan đến số vàng đó rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy giật thót: “Không khoa trương đến vậy chứ?”
Trương Hoa Bân lắc đầu: “Gã hẳn chỉ suy đoán mà thôi, còn chưa chắc chắn nhưng bọn chúng đã tìm vàng rất lâu rồi mà vẫn chưa tìm được, cho nên dù chỉ là suy đoán thì cũng đủ để bọn chúng mạo hiểm đi xác minh”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì trong lòng kinh hãi.
Nếu là vậy thì bây giờ, Đạo trưởng nhất định sẽ đến thành phố Thiên Bắc.
Như vậy, gã có thể ra tay với Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ bất cứ lúc nào.
Trương Hoa Bân nhìn Bạch Diệc Phi rồi hỏi: “Ngày mai anh đi thành phố Lam, đã sắp xếp được thuyền chưa?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Trương Hoa Bân cân nhắc một lát rồi nói: “Ngày mai anh không đi được, chúng ta phải đi trước, hơn nữa phải thuê một con tàu rời đi từ bến cảng của thành phố Hoa Thượng”.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Được, tôi lập tức đi liên lạc”.
Trương Hoa Bân lại nói: “Đưa cả Kỳ Kỳ theo nữa”.
…
Buổi chiều hôm đó, hơn mười chiếc xe rời khỏi bệnh viện Ngọa Long rồi chia ra mỗi xe một ngả.
Trên tầng cao nhất của một khách sạn thành phố Thiên Bắc.
Đạo Trưởng chắp tay sau lưng, nghe đàn em báo cáo: “Mười mấy chiếc xe đi hướng khác nhau”.
“Trò trẻ con mà thôi”.
Sau đó, gã lạnh lùng ra lệnh: “Thông báo cho người của chúng ta giám sát nghiêm ngặt mấy huyện trấn gần Trường Giang của Bắc Hải, đặc biệt là mấy bến tàu. Một khi phát hiện có xe của thành phố Thiên Bắc thì lập tức xác nhận”.
“Vâng!”
Sau khi người đó rời đi thì một người đeo mặt nạ sắt đi ra từ góc phòng.
Người đó đi đến phía sau Đạo trưởng, cười nói: “Hắn thật thú vị, dám giở trò ngay trước mắt chúng ta”.
“Nhưng tôi nghĩ Bạch Diệc Phi sẽ không đến mấy quận, huyện gần Trường Giang đâu”.
Đạo trưởng cho dù gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, gã đi đến trước bàn trà, rót một ly.
Kinh La thấy vậy thì cười nói: “Đạo Trưởng khách khí rồi nhưng tôi không uống”.
Đạo trưởng chậm rãi rót trà rồi uống một ngụm.
Kinh La nhất thời lúng túng nhưng cũng chỉ trong một lát mà thôi.
Đạo trưởng uống trà xong mới từ từ nói: “Trong một lúc phái ra hơn 10 chiếc xe thì hẳn hắn đã đoán được chúng ta sẽ cản trở. Vậy thì theo tính cách của Bạch Diệc Phi, giở thù đoạn cũng là chuyện bình thường”.