Lý Tuyết càng nghi ngờ nhìn chằm chằm cô ta, thậm chí còn có chút đề phòng.
Cái này không thể trách Lý Tuyết được, Lý Tuyết vẫn nhớ lúc ở trên du thuyền Chu Khúc Nhi bị người ta giả mạo, nếu không phải nhờ chuyện của Tần Hoa thì bọn họ hoàn toàn không thể nhìn ra sơ hở.
Bây giờ Lưu Hiểu Anh có chút khác thường như vậy, hơn nữa trong xe chỉ có hai người bọn cô, vì thế cô không thể không nghi ngờ được.
Lưu Hiểu Anh thấy Lý Tuyết có chút đề phòng thì lập tức nói: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, là dì hai tôi".
Dứt lời Lý Tuyết mới biết ý định của Lưu Hiểu Anh, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Bây giờ phải đi sao?", Lý Tuyết có chút vui mừng hỏi, chỉ cần giải được độc thì cô có thể sinh con, vậy cô sẽ không cần lo lắng liên lụy đến Bạch Diệc Phi nữa.
Lưu Hiểu Anh gật đầu một cái, cô ta tại nói: "Bạch Diệc Phi không biết dì hai tôi tới".
Lý Tuyết ừ một tiếng, cô nói: "Có thể đừng nói cho anh ấy biết chuyện này không? Nếu như, nếu như không chữa khỏi thì hãy coi như chưa từng có chuyện này".
Lưu Hiểu Anh yên lặng chớp mắt một cái, cô ta cười ha ha: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho Bạch Diệc Phi đâu".
Nhưng trong lòng lại thầm buồn nôn, Bạch Diệc Phi đã sớm biết rồi, hơn nữa cũng dặn cô ta không nói cho Lý Tuyết, hai người này đúng là một cặp trời sinh một cặp.
…
Vì để chuẩn bị tiệc ăn mừng việc Lý Tuyết trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải nên Bạch Diệc Phi đã bảo Vương Lâu đặt một chỗ trong khách sạn lớn ở thành phố Thiên Bắc.
Đồng thời cũng nhờ tiệc chúc mừng này mà người của Bạch Diệc Phi được nghỉ một ngày.
Lý Tuyết vừa về tới biệt thự đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì không nhịn được nói: "Vợ, ngày mai mới đi mà, tối nay thu dọn cũng được!"
Lý Tuyết lắc đầu: "Em hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào về phương diện liên minh doanh nghiệp, vì thế em muốn chuẩn bị sớm để học hỏi nhiều một chút, tránh sau này bị người ta cười chê".
"Sao thế được? Vợ anh lạnh lùng thông minh như vậy, học cái gì cũng nhanh", Bạch Diệc Phi khen ngợi.
Lý Tuyết tức giận trừng mắt một cái: "Đừng nịnh nữa, bản thân em thế nào em tự biết".
Bạch Diệc Phi lúng túng sờ mũi một cái: "Được rồi, vợ nói cái gì thì là cái đó".
Lý Tuyết vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Quần áo trong tủ được xếp theo mùa, anh tự nhìn một chút đi, còn nữa, mấy bộ âu phục này phải nhớ giặt khô, đừng giặt bằng máy giặt..."
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết dặn dò cái này cái kia, anh không khỏi cười nói: "Vợ à, em nói giống như sẽ không quay lại đây nữa vậy".
Lý Tuyết ngừng một lát, thật ra thì cô cũng từng có ý như vậy, nếu cô không thể chữa khỏi bệnh vô sinh thì cô sẽ chọn rời bỏ Bạch Diệc Phi.
Cô không thể kéo chân Bạch Diệc Phi được, Bạch Diệc Phi cần một đứa con, cô không thể cho anh ấy, thế nên chỉ có thể rời đi để anh lấy người phụ nữ khác.
Mà hiện nay cô đã có vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải, cho dù rời khỏi anh thì cô cũng có khả năng giúp đỡ anh.
Thật ra đây cũng là lý do cô nhờ Bạch Vân Bằng giúp, chỉ là lúc đó bản thân đã xác định không thể giải quyết được vấn đề sinh đẻ.
"Anh nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nhưng sau khi em đi thì thật sự sẽ rất bận rộn, có lẽ sẽ có ít thời gian quay về", Lý Tuyết giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ nói: "Vợ, thật ra thì em không cần phải cực khổ như vậy, không phải còn có anh sao?"
"Không được, không thể dựa vào anh quá được", Lý Tuyết nghiêm mặt nói.
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì trong lòng xao động, đúng là vợ anh, rất ưu tú!
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ thu dọn quần áo của Lý Tuyết thì không nhịn được muốn làm chút gì đó, nhưng lại bị bố mẹ vợ cắt ngang.
"Tuyết Nhi, con khiến bố mẹ rất hãnh diện!", Lưu Tử Vân cười ha hả đi vào.
Sau khi Lưu Tử Vân biết con gái mình đã trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải thì vẻ mặt luôn vui mừng.
Lý Tuyết thấy bố mẹ như vậy thì cũng vui theo: "Bố, mẹ".
Lý Cường Đông cười gật đầu một cái tỏ vẻ khích lệ, Lưu Tử Vân kéo Lý Tuyết ra hỏi quá trình tranh cử thành công.
Bạch Diệc Phi không thể chen miệng vào nên chỉ có thể chào Lý Cường Đông một tiếng: "Bố".
Lý Cường Đông đi tới bên cạnh anh rồi nói nhỏ: "Bố con đến rồi, muốn đi gặp không?"
Bạch Diệc Phi ngừng một lát, Bạch Vân Bằng đến rồi?
"Bố thấy sao?", Bạch Diệc Phi không trả lời mà lại hỏi ngược lại.
Lý Cường Đông hơi than thở rồi nói: "Đi gặp một chút đi!"
Bên ngoài sân có một chiếc xe nhỏ màu đen đang đỗ.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy chiếc xe thì tự nhiên nhớ lại lúc ở bên ngoài tòa án, Lý Tuyết cũng được chiếc xe này đưa về, nhưng khi đó Lý Tuyết nói là Ngô Quế Hương đưa cô về.
Do dự một hồi thì Bạch Diệc Phi mở cửa xe ngồi vào.
Bạch Vân Bằng dường như không ngạc nhiên về việc anh sẽ đến, ông giơ tay đưa cho Bạch Diệc Phi một điếu thuốc.
Bạch Diệc Phi nhận lấy châm lửa rồi chậm rãi hút.
Bạch Vân Bằng cũng châm một điếu hít một hơi, sau đó thản nhiên nói: "Vẫn còn giận bố sao?"
"Quá lời rồi, không giận", Bạch Diệc Phi bật cười một tiếng.
Mặc dù nói vậy nhưng Bạch Vân Bằng vẫn nghe ra được Bạch Diệc Phi bất mãn với ông: "Hận bố sao?"
Bạch Diệc Phi cười: "Có thể sao?"
"Tập đoàn Hầu Tước là ông cho tôi, dù bây giờ không còn là của tôi nữa nhưng tập đoàn Thủy Tinh của tôi cũng phải dựa vào Tập đoàn Hầu Tước để phát triển".
"Vợ tôi trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp cũng là nhờ ông".
"Hơn nữa dù tôi bị các người bỏ rơi, nhưng cũng do các người sinh ra".
"Cho nên làm sao tôi có thể hận được chứ?"
Bạch Vân Bằng giương mắt nhìn một chút, say đó nói: "Trong lời của con có sự oán hận".
Bạch Diệc Phi không muốn nói chuyện phiếm với Bạch Vân Bằng: "Có chuyện gì nói thẳng ra đi, tôi không rảnh".
Bạch Vân Bằng thấy vậy thì hơi rũ mắt xuống để che đi sự mất mát bên trong, ông thản nhiên nói: "Quyền quyết định là ở con, con có thể tự mình quyết định, nhưng có chuyện con phải biết".
"Bố là chủ nhân nhà họ Bạch, nhưng bố không thể quyết định quyền thừa kế, cái đó phụ thuộc vào ông già kia".
"Bố chỉ muốn nói với con, dù con quyết định làm gì thì chúng ta đều ủng hộ con".
"Dù con nói không thích vị trí chủ nhân nhà họ Bạch thì bố mẹ cũng sẽ ủng hộ con".
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì kinh ngạc phản bác: "Tại sao?"
"Sao lại thế?"
"Không phải Bạch Khiếu vẫn luôn ở bên cạnh hai người sao?"
"Mấy người luôn nói muốn kiểm tra tôi, lần đó giết Tùng Vưu Duy cũng nói là kiểm tra, tôi đã vượt qua, bây giờ lại muốn để tôi thành mồi nhử, cũng lại nói là để kiểm tra, không phải tôi cũng phải vượt qua rồi đó sao?"
"Kiểm tra kiểm tra, mỗi lần vượt qua lại vẫn phải tiếp tục kiểm tra, đây lại là bài kiểm tra nào của mấy người nữa?"
"Bây giờ ông nói ông ủng hộ việc tôi không thừa kế nhà họ Bạch, lại là vì sao hả?"
"Tôi đã vượt qua bài kiểm tra, tại sao không thể thừa kế nhà họ Bạch?"
"Bạch Hạt nhất định không muốn tôi thừa kế nhà họ Bạch, là vì chuyện này sao?"
"Ồ, ông ta không muốn tôi thừa kế thì tôi cũng không thể thừa kế sao? Thật khốn nạn!"
Bạch Diệc Phi không có bất cứ hứng thú nào đối với nhà họ Bạch, nhưng anh không vui vì những người này rõ ràng đã lợi dụng anh, nhưng cũng không để cho anh có được thứ mà anh đáng có, thích thì gọi mà không thích lại đuổi.
Hôm nay Bạch Vân Bằng nói vậy là vì Bạch Khiếu không muốn để anh thừa kế, cũng thuận theo ý muốn của Bạch Khiếu, nhưng tại sao Bạch Diệc Phi phải làm vậy chứ?
Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của Bạch Diệc Phi, Bạch Vân Bằng không hề nghĩ như vậy.
Sau khi Bạch Vân Bằng nghe những lời của anh thì ngây người một lúc mới phản ứng được, Bạch Diệc Phi đã hiểu lầm ý của ông, nhưng ông cũng không giải thích thêm mà chỉ thản nhiên nói: "Vừa rồi bố cũng đã nói rồi, quyền quyết định là ở con, dù con quyết định làm gì thì chúng ta cũng ủng hộ con".
"Còn nữa, bố và mẹ con đều rất thích cô con dâu này".
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Vợ tôi không cần các người thích, tôi thích là đủ rồi".
Bạch Vân Bằng không biết làm sao, ông chỉ cười khổ, ông đang muốn nói gì đó thì Bạch Diệc Phi lại nói: "Không còn gì nữa chứ? Không có thì tôi đi đây".
Dứt lời Bạch Diệc Phi cũng không quay đầu lại mà thẳng thừng bước xuống xe.
Tính cách này cũng có chút giống ông...