Lý Tuyết quay đầu đi không để ý đến Vương Đào nữa, may mắn thang máy cũng tới nơi.
Sau khi ra khỏi thang máy Vương Đào còn đặc biệt dẫn đường cho Lý Tuyết: “Đây là người của bộ phận nhân sự, giải quyết xong giấy tờ thì tới tìm tôi, tôi ở ngay phòng bên cạnh, tới lúc đó chúng ta lại tiếp tục bàn luận về công việc”.
Lý Tuyết nhìn thấy phòng làm việc của bộ phận nhân sự thì trực tiếp đi vào, cũng không thèm để ý đến Vương Đào.
Vương Đào không để bụng, ông ta chỉ cảm thấy gái đẹp phải cá tính như vậy mới thú vị.
Lý Tuyết đến bộ phận nhân sự, sau khi bước vào thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, vì theo lễ phép hỏi: "Xin chào, cho hỏi ông có phải là quản lý Ngưu Kim của bộ phận nhân sự không? Tôi là Lý Tuyết”.
Chỉ một câu nói này Ngưu Kim nhận ra thân phận của Lý Tuyết: “Tổng giám đốc, cô tới rồi”.
Ngưu Kim biết được thân phận của Lý Tuyết, bởi vì Ngưu Kim không chỉ là quản lý của bộ phận nhân sự, mà còn là quản lý cấp cao của tập đoàn Hầu Tước, hôm qua ông ta cũng mới nhận được thông báo về việc tới đây làm.
Lúc đó ông ta rất sợ hãi, vì làm quản lý ở một công ty bé như này rõ ràng không được xem trọng bằng việc làm quản lý ở Hầu Tước, khi đó ông ta còn nghĩ không biết có phải mình đã làm sai điều gì không, thế nên mới bị chuyển tới đây.
May là có Long Linh Linh nhắc nhở, nói rằng công ty này sẽ do vợ chủ tịch tới tiếp quản, bảo ông ta nhớ giúp đỡ Lý Tuyết một tay.
Sau khi Ngưu Kim biết được thì vui mừng không thôi, đây chính là cơ hội tốt, chỉ cần ông ta lấy lòng được vợ chủ tịch, để cô thổi chút gió bên tai với chủ tịch, vậy thì tiền đồ của ông ta không phải là vô cùng sáng lạn sao?
“Tổng giám đốc, mời ngồi”, Ngưu Kim mời Lý Tuyết ngồi xuống.
Lý Tuyết xua tay: “Không cần đâu, trước tiên dẫn tôi tới văn phòng của tôi đã”.
"Được được”, Ngưu Kim lập tức đồng ý, ông ta dẫn Lý Tuyết đi.
Vương Đào đã về văn phòng rồi, không còn đứng bên ngoài nữa.
Văn phong của Lý Tuyết ở trong cùng, ngoại trừ những đồ dùng cơ bản ra thì hôm qua lúc cho người sắp xếp lại căn phòng, còn đặc biệt chuẩn bị thêm tài liệu và công cụ liên quan đến thiết kế đá quý, giúp Lý Tuyết thuận tiện học tập nghiên cứu.
Vào trong văn phòng, Ngưu Kim lập tức cười nói: “Văn phòng này hôm qua chủ tịch đã cho người bố trí lại, không biết tổng giám đốc muốn sửa đổi chỗ nào không?”
Lý Tuyết nghe thấy vậy thì sững người, cô nhìn quanh bốn phía, cô có thể hiểu được tấm lòng của Bạch Diệc Phi, anh biết cô thích học thiết kế đá quý nên đặc biệt chuẩn bị cho cô rất nhiều sách, còn có một bộ công cụ hoàn chỉnh, thậm chí còn đặt riêng một bàn làm việc để chuyên dùng cho cô vẽ tranh nữa.
“Rất tốt, cứ như vậy đi”, Lý Tuyết trả lời rồi đặt túi xách xuống, cô nói với Ngưu Kim: “Đi chuẩn bị cho buổi họp hôm nay đi”.
...
Trong một ngọn núi không biết tên ở đâu đó, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng tỉnh lại.
Sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì đập vào mắt là trần nhà của một căn phòng, không, nói một cách chính xác thì là nóc nhà, là loại bằng gỗ.
Bạch Diệc Phi ngồi dậy thì phát hiện bản thân đang ngủ trên một chiếc giường bằng gỗ, cách đó không xa có một chiếc bàn gỗ, còn có hai băng ghế tròn cũng bằng gỗ nữa, xem chừng đã dùng từ rất lâu rồi.
Bốn bức tường cũng làm bằng gỗ, lúc này Bạch Diệc Phi mới hiểu ra, anh đang trong một căn phòng gỗ.
Nhưng đây là đâu?
Bỗng nhiên Bạch Diệc Phi nhớ lại cảnh ngày hôm qua, còn có cô gái mạnh mẽ dũng mãnh đó.
Bạch Diệc Phi vén chăn ra muốn xuống giường, nhưng nhoáng cái anh đã ngã quỵ xuống đất.
Hôm qua không biết bản thân bị đánh bao nhiêu lần, lúc đó không cảm thấy đau đớn là bao, nhưng tới ngày thứ hai thì đau đến kêu cha gọi mẹ.
Người bên ngoài nghe thấy bên trong có tiếng động nên mở cửa vào.
“Lương Ngọc?”
Bạch Diệc Phi không dễ gì mới ngồi lại lên giường được, sau khi anh nhìn thấy người bước vào là Lương Ngọc thì vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng hiểu ra, quả nhiên cô gái đó và Lương Ngọc có quen biết nhau.
Lương Ngọc đã thay đồng phục cảnh sát ra, cô ta mặc một chiếc áo len đơn giản cùng áo khoác ngoài.
Lương Ngọc ngồi bên cạnh chiếc bàn, tự rót cho mình một cốc nước.
“Tỉnh rồi thì mau đi đánh răng rửa mặt đi, đánh răng rửa mặt xong thì ăn sáng, sau đấy chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện”.
Trong chớp mắt đầu óc Bạch Diệc Phi như bị đình trệ, rõ ràng anh hiểu hết lời cô ta nói, nhưng đặt trong tình huống này thì Bạch Diệc Phi thật sự không hiểu gì.
“Đây là trò chơi gì vậy?”
Lương Ngọc nghe vậy thì cười một tiếng: "Ha ha...”
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Lương Ngọc, anh hỏi: “Có thể nói cho tôi biết đây là tình huống gì không?”
Anh chỉ biết hôm qua mình bị cô gái kia đánh đến say sẩm mặt mày, lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng gỗ, sau đó lại nhìn thấy Lương Ngọc, Lương Ngọc nói phải huấn luyện cái gì đó, anh hoàn toàn không hiểu.
Nhưng xâu chuỗi các sự việc lại thì Bạch Diệc Phi đoán rằng mọi việc xảy ra hôm qua đều chỉ là một vở kịch, mục đích là đưa anh tới này.
Không thể không nói Bạch Diệc Phi đoán rất chính xác.
Lương Ngọc thu lại nụ cười: “Đây là một ngọn núi nhỏ ở thành phố Thiên Bắc, chúng ta đang ở trong núi, không có tín hiệu di động, cậu muốn gọi điện thoại ra ngoài cũng không được đâu”.
“Tiếp theo anh phải ở đây một tháng, chịu sự huấn luyện của tôi và sư phụ”.
“Sau một tháng anh có thể trở về”.
Bạch Diệc Phi trầm mặt.
“Vì sao tôi phải chịu sự huấn luyện của mấy người? Còn nữa, sư phụ của cô là ai? Cô gái hôm qua nữa?”
Lương Ngọc trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Không được vô lễ với sư phụ”.
“Hơn nữa anh cũng phải gọi là sư phụ, đúng rồi, tôi là đàn chị của anh".
Bạch Diệc Phi bây giờ đã hiểu được đại khái, nhưng anh vẫn cảm thấy không dễ chịu, tại sao bọn họ muốn huấn luyện anh thì anh phải luyện tập, đã thế còn tự dưng đánh anh một trận nhừ tử nữa chứ.
Thật sự việc này khiến anh rất không thoải mái.
“Tôi không cần cần huấn luyện gì đấy của mấy người, tôi muốn về nhà”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Lương Ngọc thấy vậy thì cười nhạo: “Anh cho rằng tôi muốn dạy anh hả! Nếu không phải sư phụ bảo tôi huấn luyện anh, thì tôi đâu có rảnh lãng phí thời gian ở đây”.
Bạch Diệc Phi cũng lạnh nhạt đáp: “Tôi không cần sư phụ gì cả, tôi nói rồi, tôi muốn về nhà”.
Nói xong thì Bạch Diệc Phi trực tiếp đứng lên, anh nhịn cơn đau trên người đi ra khỏi phòng gỗ.
Lương Ngọc cũng không ngăn lại, cô ta vẫn cứ ngồi ở đó.
Sau khi Bạch Diệc Phi ra ngoài thì chết lặng, đập vào mắt đâu đâu cũng là cây cối cao ngút trời, dưới chân lại là cỏ xanh và bùn đất ẩm ướt, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một khoảng trời nhỏ.
Chết tiết! Đây rốt cuộc là nơi rừng sâu nào vậy? Anh phải ra ngoài thế nào?
“Mau mang tôi ra ngoài”, Bạch Diệc Phi không nhịn được quay lại hét lên với Lương Ngọc.
Lương Ngọc vẫn thản nhiên ngồi bên trong: “Phải ở đây một tháng rồi mới ra được”.
Bạch Diệc Phi nhíu chặt lông mày, anh không thể làm gì khác, đành ngồi xuống đối diện với Lương Ngọc, anh nói một cách chân thành: “Tôi không biết các người muốn làm cái gì, nhưng tôi không phải là người chịu sự sắp xếp của người khác, tôi muốn trở về”
Lương Ngọc hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng lẽ tôi là người chịu sự sắp xếp của người khác sao?”
“Ớ...”, Bạch Diệc Phi ngừng lại, anh không hiểu ý tứ của Lương Ngọc.
Lương Ngọc nói thẳng: “Tôi biết trước kia anh lợi dụng tôi, dùng tôi để uy hiếp bố tôi”.
Bạch Diệc Phi trầm mặc, trong lòng có chút áy náy, nhưng anh không hối hận, nếu quay lại lần nữa thì anh vẫn sẽ làm như vậy.
Lương Ngọc hừ nhẹ: “Nếu như không phải sư phụ nói với tôi, tôi cũng không biết, nhưng cũng không thay đổi được việc anh từng lợi dụng tôi”.
“Vậy buổi trưa mời cô ăn cơm, coi như cảm ơn cô đã giúp tôi”, Bạch Diệc Phi đáp.
Lương Ngọc trợn mắt: “Như vậy sao đủ, phải mời một bữa nữa, nhưng phải đợi sau một tháng đi ra ngoài rồi hẵng nói”.
Bạch Diệc Phi rất đau đầu: “Tôi nói chứ, tôi thật sự không cần huấn luyện gì đó đây, tôi muốn trở về, vợ tôi còn đang đợi tôi ở nhà kìa”.
Nói tới đây Bạch Diệc Phi rất lo lắng, tối qua anh không về, điện thoại cũng không có, gọi điện thoại cũng không được, Lý Tuyết nhất định sẽ lo lắng.