“Nhưng gì?”
“Mặc dù không tra được vị trí cụ thể nhưng có thể biết được đại khái đây là số điện thoại từ thủ đô”, Trương Hoa Bân trả lời.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Vậy là được rồi”.
Chỉ cần như vậy là đã đủ.
Một số người, một số việc anh phải đi xử lý.
Có những mối thù nhất định phải báo!
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Rốt cuộc là ai? Chỉ cần tôi đi thì nhất định sẽ lộ ra!”
Trương Hoa Bân gật đầu: “Tôi đi thu dọn một chút”.
Ý định của Bạch Diệc Phi là đến thủ đô xử lý đám người này vì thế Trương Hoa Bân định đứng dậy đi chuẩn bị.
Nhưng Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Lần này anh không cần đi theo”.
Bây giờ, Trương Hoa Bân, Từ Lãng, Trần Hạo đã “cắm rễ”, xây dựng gia đình ở thành phố Thiên Bắc này rồi.
Vì thế Bạch Diệc Phi không định đưa bọn họ đi, hơn nữa lần này đi thì không thể quay về trong ngày một ngày hai được, chẳng may gặp nguy hiểm gì thì anh phải nói với người nhà họ thế nào?
Quyết định xong thì Bạch Diệc Phi về nhà thương lượng với Lý Tuyết.
Nhưng anh chỉ nói có chuyện muốn bàn với Lý Tuyết, sau đó ngồi im lặng suy tư trong phòng.
Lý Tuyết ngồi trên sô pha im lặng nhìn anh.
Thực ra Bạch Diệc Phi đang nghĩ là nên nói với cô thế nào, dù sao không lâu trước đây anh còn nói là muốn rời xa những chuyện tranh quyền đoạt lợi này, sống cuộc sống của chính mình. Nhưng hiện tại anh lại hối hận, chẳng khác nào tự vả, anh không biết phải nói sao nữa.
Gói hàng anh vừa nhận được chỉ là một lý do, nhưng không phải lý do quan trọng nhất.
Lý do chủ yếu là Đạo Trưởng đã biết anh có tin tức về số vàng kia nên cho dù anh có cách xa gã thì gã cũng không để yên cho anh.
Lý Tuyết nhìn anh một lát, sau đó lên tiếng trước: “Chồng à, em nói rồi, cho dù anh làm gì thì em cũng ủng hộ anh”.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài: “Vợ à, bao nhiêu năm nay, anh chưa từng chủ động theo đuổi bất cứ thứ gì, chỉ có em là ngoại lệ duy nhất”.
Lý Tuyết khẽ gật đầu, ôm lấy Bạch Diệc Phi: “Em biết”.
Bạch Diệc Phi cũng ôm cô, khẽ nói: “Rõ ràng anh không khát cầu thứ gì, nhưng những người ấy cứ ép anh, vì thế anh nghĩ, nếu đã như vậy thì anh sẽ theo đuổi, sẽ làm!”
“Bạch Khiếu không muốn anh đến thủ đô thì anh càng phải đi!”
“Đạo Trưởng muốn biết bí mật về động vàng thì anh càng không nói cho gã, còn khiến gã phải ngậm miệng vĩnh viễn!”
“Đám người đó muốn anh chết thì anh nhất định sẽ sống thật tốt! Để bọn chúng thấy anh sống thoải mái ra sao!”
“Nhưng có kẻ đứng sau giật dây những chuyện này, kẻ đó đang khuấy động mâu thuẫn giữa anh và đám người kia. Nếu đã như vậy, anh sẽ đi theo con đường hắn đã vạch ra, anh muốn đạp toàn bộ đám người đó xuống dưới chân anh, xem xem bọn chúng còn đối đầu với anh thế nào!”
“Vợ, anh muốn tranh đoạt!”
Lý Tuyết nghe anh nói thì im lặng rất lâu.
Bạch Diệc Phi cho rằng cô đang khó xử, đang lo lắng, thậm chí cho rằng cô sẽ khuyên mình.
Nhưng Lý Tuyết không làm vậy.
Cô chỉ gật đầu nói: “Được, anh làm gì thì em cũng sẽ ở bên cạnh anh”.
Bạch Diệc Phi thở phào. Mọi chuyện diễn ra còn đơn giản hơn anh nghĩ, nhưng anh lại lỡ mất ánh mắt kiên định của Lý Tuyết lúc này.
Hiện tại, nếu bọn họ đã quyết định đến thủ đô vậy thì trước khi đi phải sắp xếp rất nhiều việc.
Bạch Diệc Phi muốn giao tập đoàn Phi Tuyết cho Vương Lâu phụ trách.
Sau đó còn đăng ký một trung tâm thương mại dưới tên Từ Lãng.
Ngày khai trương, Bạch Diệc Phi còn để Từ Lãng mặc vest khiến anh ta cảm thấy không quen.
Lúc này, bọn họ đang dựa vào lan can trên tầng 5 của trung tâm nhìn khung cảnh khai trương náo nhiệt bên dưới.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Anh gặp Kỳ Kỳ chưa?”
Từ Lãng khẽ lắc đầu, khuôn mặt không cảm xúc: “Con bé dường như không muốn gặp tôi”.
“Anh thì sao? Nghĩ thế nào?”, Bạch Diệc Phi lại hỏi.
Từ Lãng quay đầu sang nhìn anh cười: “Chỉ cần biết con bé không có chuyện gì là tôi yên tâm rồi”.
“Bố!”
Một tiếng gọi vang lên từ chỗ không xa.
Dương Xảo đang đưa Từ Hữu Sinh còn đeo cặp sách bước đến. Từ Hữu Sinh rất vui mà nhào vào lòng Từ Lãng, hưng phấn nói: “Mẹ nói trung tâm thương mại này sau này sẽ là của nhà chúng ta, có thật không ạ?”
Từ Lãng xoa đầu con trai, nhìn Dương Xảo.
Dương Xảo gật đầu, nhưng vẫn hơi xấu hổ.
“Hữu Sinh kiểm tra lọt top 10 toàn khối, em muốn cho thằng bé một bất ngờ nên mới…”
“Ừ, rất tốt”, Từ Lãng có vẻ rất vui. Mặc dù nụ cười của anh ta không rõ ràng nhưng lại mang theo nét cười chân thành. Khung cảnh này khiến Bạch Diệc Phi rất ngưỡng mộ.
Vì thế anh cảm thấy bản thân mình rất dư thừa. Giây phút này anh cũng hiểu ra tại sao Kỳ Kỳ không đến gặp Từ Lãng.
Bạch Diệc Phi cười vỗ vai Từ Lãng: “Tôi còn có chuyện, đi trước đây”.
Bạch Diệc Phi đi vào thang máy, Từ Lãng đi theo: “Anh định đến thủ đô?”
“Anh nghe ai nói vậy?”, Bạch Diệc Phi cười hỏi.
Từ Lãng trả lời: “Trực giác của tôi”.
Bạch Diệc Phi cười đấm anh ta một cái: “Phụ nữ mới dựa vào trực giác, anh mà cũng có trực giác à?”
Thang máy mở ra, Bạch Diệc Phi tiến vào, sau đó xua tay với Từ Lãng. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, đi xuống.
Trong thang máy, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói: “Tôi biết cô không muốn phá hủy cuộc sống an ổn mà anh cô khó khăn lắm mới có được”.
“Biết cái khỉ gió!”
Trong một góc thang máy, giọng nói của Kỳ Kỳ vang lên.
Cô ta vẫn luôn trốn trong góc, Từ Lãng hoàn toàn không nhìn thấy cô ta.
Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ, bình thản nói: “Đứa nhóc như cô mà cũng muốn giấu được tôi?”
Kỳ Kỳ nghe anh gọi mình là nhóc con thì tức giận, lập tức giơ chân đạp anh.
Bạch Diệc Phi ngay lập tức tránh thoát: “Tôi xin lỗi được chưa?”
Kỳ Kỳ thấy vậy thì hấm hứ, còn trừng anh một cái.
Thang máy đã đến tầng một, khi cánh cửa sắp mở ra, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói: “Có lẽ cô không hề làm phiền đến cuộc sống an ổn của anh cô”.
“Có lẽ cô cũng là một phần trong cuộc sống ấy”.
Kỳ Kỳ sững ra.
Cánh cửa thanh máy mở ra, Bạch Diệc Phi vừa bước ra vừa nói: “Còn chưa nghĩ xong thì từ từ nghĩ, chỉ là đừng lâu quá, dù sao đời người cũng chỉ có mấy chục năm, một khi lỡ mất thì không thể quay lại, muốn bù đắp cũng không còn kịp nữa rồi”.
Kỳ Kỳ ngây người, thậm chí còn quên mất đi ra khỏi thang máy.
Lời này còn là nói với bản thân anh nữa. Trước đây anh cảm thấy em gái còn nhỏ, anh vẫn còn thời gian đưa cô ấy đi hưởng thụ cuộc sống, nhưng khi cô ấy không còn nữa, anh mới biết những chuyện này không thể chờ đợi được.
…
Phòng làm việc của Lưu Hiểu Anh ở bệnh viện Ngọa Long.
Lưu Hiểu Anh đưa Lý Tuyết vào, sau đó đặt tấm siêu âm trước mặt Lý Tuyết, nghi hoặc nói: “Đây là một chuyện rất nghiêm trọng”.
Lý Tuyết nghe vậy thì căng thẳng.
Cô tưởng rằng mình mắc bệnh gì đó nên rất lo lắng, nhưng sau đó Lưu Hiểu Anh lại cười: “Căng thẳng thế làm gì?”
Lý Tuyết khựng lại, rồi mới hiểu ra, bực mình trừng Lưu Hiểu Anh một cái: “Cô làm tôi sợ chết đi được!”
Lưu Hiểu Anh cười chán chê rồi mới nói: “Thật ra đây là một tin tốt”.
“Tin tốt gì?”, Lý Tuyết tò mò hỏi, sau đó lại phàn nàn: “Mấy ngày này tôi rất khó chịu, có thể là…”
Nói đến đây cô đột nhiên sững người, sau đó kinh ngạc nhìn Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh gật đầu: “Đúng như cô nhĩ, cô mang thai rồi, hơn nữa…”
“Hơn nữa gì?”, Lý Tuyết ngẩn ngơ hỏi.
Lưu Hiểu Anh lại cười: “Còn là thai đôi”.