Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó cô ta luôn đấu trí với Bạch Diệc Phi trên thương trường, tiếp sau đó là bị Bạch Diệc Phi bắt nhốt, hầu như không biết được Bạch Diệc Phi đánh nhau giỏi thế.

Bên kia, một tên cầm mã tấu đang chém về phía Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi né nguời tránh đi, cùng lúc đó nhấc chân đạp bay tên này, sau đó lại đấm cho một tên khác đang tiến sát đến cạnh mình ngã lăn ra đất.

Trong nháy mắt, đã có bảy tám người lăn lộn trên mặt đất.

Nói cho cùng côn đồ thì vẫn chỉ là côn đồ, không phải là võ sỹ chuyên nghiệp hoặc vệ sỹ. Sau khi biết đối phương không phải là người hiền lành gì thì trong lòng bọn chúng đã nhũn ra đầu tiên.

Một mình Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng giải quyết hết mười mấy người trước mặt, những người còn lại nhìn thấy tình huống như vậy liền bị doạ cho vội vàng xoay người bỏ chạy.

Cuối cùng, chỉ còn lại đám người đang bò lăn trên đất rên rỉ thảm thiết không bò dậy nổi.

Mã Cẩm Long sững sờ tại chỗ, hai chân nhũn ra, nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng sự sợ hãi khiến cho hai chân gã đã không thể nhấc lên được nữa.

Bạch Diệc Phi hờ hững liếc nhìn gã: “Lúc nãy tôi đã nói, đừng chọc vào tôi”.

Mã Cẩm Long nghe đến đây, hai chân nhũn ra không đứng vững được nữa, “Bịch” một tiếng, quỳ xuống đất.

Giọng của Mã Cẩm Long run rẩy, có thể thấy được sự sợ hãi của gã.

Bạch Diệc Phi chẳng thèm để tâm đến loại người này: “Cút đi!”

Mã Cẩm Long nghe vậy thì sửng sốt, vội vàng đứng dậy, cúi gập người chào Bạch Diệc phi: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh… tôi cút đây, tôi cút đây…”.

Mã Cẩm Long rời khỏi quán bar, Bạch Diệc Phi lại ngồi xuống hỏi Diệp Ngải: “Đếm số chưa? Được bao lâu?”

Diệp Ngải rốt cuộc cũng hoàn hồn, giọng nói có chút run rẩy: “Tôi… quên rồi…”.

“Không sao, tôi đoán là khoảng hai phút”, Bạch Diệc Phi cũng không quá để ý mà nhìn về phía cô ta nói: “Bây giờ có thể nói tiếp được rồi chứ?”

Diệp Ngải cũng ngồi xuống theo, sau đó cứ nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi mãi.

Bạch Diệc Phi sờ sờ mặt mình: “Mặt tôi có cái gì à?”

Diệp Ngải lắc đầu, khó tin nói: “Hoá ra anh lại giỏi thế!”

Bạch Diệc Phi cười nhạt, không nói gì.

Lúc này, nhân viên bảo vệ của quán bar chạy tới, chuyện đánh nhau trong quán bar là việc rất thường xuyên, cho nên lúc nãy không hề có người đi đến can ngăn, bây giờ khi đánh xong thì bọn họ mới chạy tới.

Các nhân viên bảo vệ bao vây Bạch Diệc Phi lại nhưng không hề tiến đến gần, sau đó một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước ra, đi đến phía trước mặt Bạch Diệc Phi cười nói: “Chào anh, ông chủ của chúng tôi muốn được gặp anh”.

Bạch Diệc Phi chẳng thèm liếc mắt nhìn: “Tôi không có thời gian, không gặp”.

Người đàn ông hơi khựng lại, không nghĩ đến Bạch Diệc Phi lại không nể nang gì như vậy, nhưng mà gã vẫn duy trì nụ cười của mình, không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.

Diệp Ngải cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Bạch Diệc Phi đã khác đi rồi, ánh mắt đó đang loé lên sáng bừng.

Ngày trước Bạch Diệc Phi nhốt cô ta lại, lúc đó cô ta rất tức giận nhưng mà sau này nghĩ kỹ lại, đám ông chủ trước đó cùng tham gia kế hoạch với cô ta, đa phần đều đã phải vào tù ngồi hết rồi.

Mà cô ta, với tư cách là người đứng đầu lại chẳng làm sao cả, điều này cũng phải nhờ đến Bạch Diệc Phi cả.

Cho nên, kỳ thực Diệp Ngải không hề ghét Bạch Diệc Phi như vậy.

“Anh Bạch, anh nhường mảnh đất kia cho anh trai tôi đi”, Diệp Ngải vào thẳng vấn đề.

Nói dứt, Diệp Ngải dựa sát vào Bạch Diệc Phi, vươn tay đặt lên bàn tay to lớn của anh, vừa nói vừa thổi hơi vào tai anh: “Chỉ cần anh đồng ý với tôi, thì anh muốn làm gì tôi cũng được”.

Bạch Diệc Phi cười nhạt rút tay về: “Dựa vào cái gì?”

Diệp Ngải lập tức nói: “Chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng được”.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Ngải, cười nói: “Cô vì anh cô mà chịu hy sinh lớn đấy”.

Diệp Ngải thản nhiên gật đầu: “Chẳng qua là tôi tự nguyện, tôi có thể làm người tình đứng phía sau anh, mà anh tôi cũng sẽ chịu ơn huệ này của anh. Nếu như anh đi thủ đô, có thể kết đồng minh với nhà họ Diệp”.

Bạch Diệc Phi rất hiểu Diệp Hoan, gã bây giờ đang rất nóng lòng để lấy được mảnh đất này, sau khi gã có được nó thì sẽ có vốn để quay về thủ đô, sau đó giúp đỡ chú Tư để kiểm soát hoàn toàn nhà họ Diệp, từ đó điều tra ra được sự thật khiến bố mẹ gã gặp tai nạn.

Cho nên, động cơ để Diệp Hoan buộc phải lấy được mảnh đất này khiến người ta đồng tình.

Nhưng mà Bạch Diệc Phi không hiểu: “Tại sao nhất định phải bắt tôi nhường? Chẳng lẽ các người biết tôi tham gia chào thầu thì sẽ chiến thắng được Diệp Hoan hay sao?”

“Điều này chúng tôi không biết, nhưng mà chúng tôi biết, nếu như anh tham gia, cho dù cuối cùng chúng tôi lấy được mảnh đất này thì cái giả phải trả cũng quá lớn”.

Bạch Diệc Phi lắc đầu.

Diệp Ngải nhìn thấy Bạch Diệc Phi nhíu mày.

Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Mặc dù tôi không phải là người tốt gì, cũng không phải là quân tử gì, nhưng mà, trong lòng tôi chỉ có Tuyết Nhi, cuộc đời này của tôi sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với cô ấy”.

“Cho nên không cần cô phải trả giá”.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết rất khó khăn mới đến được với nhau, Bạch Diệc Phi đã vì Lý Tuyết mà hy sinh bao nhiêu thứ, Lý Tuyết chẳng lẽ lại không vì Bạch Diệc Phi mà hy sinh rất nhiều hay sao?

Nhớ lại lúc ở trên đảo Lam, Lý Tuyết đã vì anh mà bị thương, hơn nữa, Lý Tuyết vì muốn giúp đỡ cho Bạch Diệc Phi nên một mình mới đến thủ đô, một mình đi đối mặt đám người âm mưu thủ đoạn như Đạo Trưởng.

Càng thậm chí là, ban đầu do vấn đề không thể sinh con mà Lý Tuyết không tiếc nén đau rời xa anh.

Một Lý Tuyết như vậy, nếu anh còn phản bội cô thì Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân không phải là người nữa.

Bạch Diệc Phi suy nghĩ miên man rồi lắc đầu nói: “Không cần sự hy sinh của cô, tôi chỉ cần anh trai cô cúi đầu trước tôi”.

“Ý anh là gì?”, Diệp Ngải không rõ.

Bạch Diệc Phi đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng: “Bảo anh trai cô tự mình đến nói chuyện với tôi, còn những thứ khác thì miễn bàn”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi bỏ đi.

Diệp Ngải sững sờ nhìn bóng lưng anh, cảm xúc trong lòng không thể nói rõ là gì.

Chỉ là khi Bạch Diệc Phi đi đến cửa của quan bar liền bị một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi chặn lại.

Người đàn ông trung niên mỉm cười đưa cho Bạch Diệc Phi một tấm danh thiếp: “Xin anh dừng bước”.

Bạch Diệc Phi nhận lấy danh thiếp nhìn một cái: “Phạm Quang Minh?”

“Là tôi”, người đàn ông mỉm cười gật đầu

Bạch Diệc Phi cất danh thiếp đi, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Phạm Quang Minh nói: “Tôi thấy võ nghệ của anh đây rất cừ, tôi lại là người trân trọng người tài, cho nên muốn mời anh đảm nhiệm công việc bảo đảm an toàn cho quán bar này. Về tiền lương, anh có thể yên tâm, chắc chắn sẽ không để anh phải chịu thiệt”.

Bạch Diệc Phi hờ hững liếc mắt, chẳng thèm trả lời mà đi thẳng ra ngoài.

Phạm Quang Minh nhìn bóng lưng của Bạch Diệc Phi, cười khinh bỉ nói: “Thằng nhãi nghèo kiết xác, vênh váo cái gì?”

Sau đó ông ta nói với nhân viên bảo vệ bên cạnh: “Cậu đi theo hắn ta, đưa địa chỉ chỗ hắn nghỉ ngơi cho Mã mắt chột”.

"Vâng".

Gã bảo vệ liền chạy ra khỏi quán bar.

Lúc này, Diệp Ngải cũng định đi về nhưng mà lại bị Phạm Quang Minh cản lại.

Diệp Ngải sa sầm mặt mũi: “Làm gì?”

Phạm Quang Minh cười gian một tiếng: “Cô chủ Diệp, vừa rồi cô không trông thấy cậu chủ Mã bị đánh hay sao?”

“Liên quan gì đến tôi?”, Diệp Ngải trầm giọng nói: “Tránh ra!”

Phạm Quang Minh không chịu tránh ra mà cười nói: “Cô chủ Diệp, ở lại uống một ly đi”.

“Tôi chỉ uống với bạn bè”, Diệp ngải lạnh lùng nói xong bèn đi qua người ông ta.

Chỉ là vừa mới đi đến bên cạnh ông ta, Phạm Quang Minh đột nhiên vươn tay đánh mạnh lên gáy Diệp Ngải khiến cô ta bất tỉnh ngay lập tức.

Phạm Quang Minh nhanh tay đỡ lấy người cô ta kéo vào phía bên trong quán bar.



Bệnh viện thứ nhất thành phố Bắc Hải.

Trong phòng bệnh VIP, Mã Cẩm Long nằm trên giường bệnh, cổ tay đã được bọc thạch cao, mà xung quanh anh ta có mấy người đang đứng.

Mã Cẩm Long mặt đầy oan ức: “Chú hai, bố, hai người nhìn tay con đi, nhất định phải lấy lại công bằng cho con!”

Đứng trước giường của gã là một người đàn ông trung niên, nghe Mã Cẩm Long kể lại thì hai mắt ông ta như bắn ra lửa: “Người của nhà họ Mã cũng dám động vào, đập chết nó!”

Nói xong ông ta liền bỏ đi.

Một người đàn ông trung niên khác đứng bên cạnh vội vàng kéo ông ta lại: “Đợi đã, có biết người đó hiện giờ đang ở đâu không?”

Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng: “Nó đi cùng với Diệp Ngải thì Diệp Hoan chắc chắn biết, để tôi đi hỏi Diệp Hoan”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK