Bạch Diệc Phi nghiêm túc nói: "Tôi nói là thôi đi mà”.
Ai cũng biết việc này rất nguy hiểm, nhưng không thể vì nguy hiểm mà không làm, hơn nữa đây còn là chuyện nhất định phải làm.
Nếu không làm như vậy thì đợi đến khi mấy người phía sau kia đuổi tới, chỉ cần tùy tiện bắn một phát thôi thì mọi người ở đây đều sẽ chết.
Bạch Diệc Phi cũng không muốn mạo hiểm, nhưng anh không đi thì ai đi đây?
Bạch Hổ và Từ Lãng theo anh lâu rồi, anh đã coi họ là anh em, cũng giống như như Tần Hoa vậy, cho nên anh không muốn để họ đi mạo hiểm
Ai trong hai người họ vì anh mà chết cũng đều khiến anh ân hận cả đời.
Mà anh có tư cách gì bắt những thủy thủ vô tội kia phải đi chứ.
Từ Lãng là người thấu tình đạt lý, cũng biết Bạch Diệc Phi nói đúng, nên cuối cùng chỉ có thể cắn răng không nói thêm gì nữa.
Mấy người thủy thủ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác, không ai lên tiếng.
Điều này tạo nên sự đối lập rõ ràng với Từ Lãng và Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng biết không muốn cưỡng ép, nhưng không còn cách nào khác: “Tôi biết chuyện này rất nguy hiểm, vì nó liên quan đến sống chết của tất cả mọi người, nếu như bản thân tôi biết lái tàu thì đã không cần hỏi mọi người rồi”.
“Do đó tôi cần một người biết lái tàu đi cùng tôi”.
“Ngay tại đây, tôi cam đoan ai đi với tôi, nếu như có thể sống sót trở về thì tôi sẽ thưởng cho người đó 10 triệu, ngược lại nếu không về được thì tôi sẽ bồi thường cho gia đình người đó 50 triệu”.
Mọi người nghe thấy vậy thì nhìn nhau.
Không ai có thể chống lại được sự cám dỗ của đồng tiền.
Nhưng chuyện này cũng liên quan tới sống chết của họ, nên mặc dù đưa ra cái giá hậu hĩnh như vậy thì cũng không có ai dám đứng ra.
Ngay lúc Bạch Diệc Phi đang tuyệt vọng thì thuyền trưởng nói: "Tôi sẽ đi".
“Họ còn trẻ, tôi thì khác, tôi đã hơn 50 tuổi rồi”.
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Được”.
Thuyền trưởng lên tàu trước, sau đó đi vào khoang tàu, Bạch Diệc Phi đang định đi lên theo.
“Bộp!”
Từ Lãng đánh vào gáy Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi không phòng bị nên trực tiếp ngất đi.
“Anh Bạch”, Dương Lâm kinh hãi hô lên.
Những người khác nhìn thấy cũng đều sửng sốt.
May mắn người ra tay là Từ Lãng, nếu đổi lại là Bạch Hổ thì cũng không chắc có thể thành công đánh úp Bạch Diệc Phi hay không.
Dương Lâm giằng lấy Bạch Diệc Phi trong tay Từ Lãng, cậu ta hỏi: "Anh làm cái gì vậy?”
Từ Lãng thuận tiện đưa Bạch Diệc Phi cho Dương Lâm, sau đó thản nhiên nói: “Đỡ lấy anh ấy, tôi sẽ đi”.
“Tôi với anh ấy không giống nhau, anh ấy có vợ, có người thân, còn có những người anh em vào sinh ra tử cần anh ấy giúp đỡ, mà tôi thì không có cái gì cả".
Từ Lãng đột nhiên cười: "Nếu như anh ấy chết thì sẽ có rất nhiều người đau lòng, còn tôi... nếu như tôi chết thì sẽ chẳng có ai để ý”.
“Vì vậy đổi lại nên để tôi đi”.
Từ Lãng nói xong thì dứt khoát quay người lên tàu, đi vào trong khoang thuyền.
Mà lời của Từ Lãng lại khiến lòng Dương Xảo hơi nhói.
Cô ta cũng đột nhiên nghĩ về bản thân, nếu như mình chết ở thành phố Lam này thì chắc chỉ có em trai đau lòng thương tâm thôi, còn những người khác sẽ không để ý.
Lúc nói ra lời này Từ Lãng cũng không có ý gì, chỉ muốn nói ra sự thật, đúng là ngoài Bạch Diệc Phi ra thì sợ rằng không có ai quan tâm đến sống chết của Từ Lãng.
Dương Xảo từ đó sinh ra sự đồng cảm với Từ Lãng, trái tim không tự chủ được đập nhanh hơn.
“Anh Từ Lãng”, Dương Xảo đột nhiên hét lớn.
Từ Lãng đang đi vào khoang thuyền, nhưng nghe thấy vậy thì dừng lại.
Dương Xảo tiếp tục hét lớn: "Anh Từ Lãng, anh nhất định phải sống sót, em đợi anh trở về”.
Lúc đó Dương Xảo cũng không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, gạt đi tất cả xấu hổ và ngại ngùng mà hét lên.
Từ Lãng nghe thấy vậy thì không khỏi run lên.
“Em đợi anh trở về!”
Câu này khiến Từ Lãng cảm thấy xa lạ, nhưng cũng vô cùng ấm áp
Từ trước tới nay chưa có ai nói như vậy, một loại cảm xúc khó nói nên lời xuất hiện, không phải là chán ghét, ngược lại có chút thích thú.
Khóe miệng Từ Lãng hơi nâng lên, nhưng không đáp lại lời của Dương Xảo mà tiếp tục tiến vào khoang thuyền.
Từ Lãng đi vào, vị thuyền trưởng hơn 50 tuổi đang khởi động tàu, sau khi nhìn thấy thì hỏi: "Bạn gái hả?”
“Không phải”, Từ Lãng có chút bối rối, lắc đầu đáp lại.
Có thể bản thân thuyền trưởng đã biết được số phận mình, nên giờ đây không có chút căng thẳng nào, ngược lại rất thoải mái, cũng không sợ hãi cái được cái mất như mấy người Bạch Diệc Phi.
Thuyền trưởng cười nói với Từ Lãng: "Cô gái ấy không tệ đâu, tôi nghĩ nếu như lần này anh bỏ lỡ, thì sau này anh nhất định sẽ hối hận”.
“Ồ”, Từ Lãng cười như không để ý, nhưng sau đó vẫn không kìm được mà nhìn cô gái đó qua cửa sổ.
Dương Xảo vẫn đứng bên bờ biển, hai tay đan chặt vào nhau, đôi mắt vẫn nhìn về phía này.
Thuyền trưởng làm như không nhìn thấy, sau đó tự mình nói: "Hồi tôi còn trẻ, mỗi lần tôi ra khơi mọi người trong gia đình cũng đều nói đợi tôi ở nhà”.
“Mỗi lần nghe thấy thấy vậy thì trong tim cảm thấy thật ấm áp, cảm giác có người ở nhà đợi mình thật sự rất tốt đẹp”.
“Vậy mà không biết vì sao bây giờ lại không nói nữa, có thể là vì nhiều tuổi rồi, cũng không muốn nói nữa, haizzz”.
Từ Lãng nghe xong thì cảm xúc lẫn lộn, đến cuối cùng vẫn không biết bản thân đang rối bời cái gì.
Cảm giác có người nhà rất tốt đẹp.
Nhưng cảm giác này Từ Lãng không cảm nhận được: “Tôi không hiểu”.
Thuyền trưởng đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Anh cũng 30 tuổi rồi nhỉ? Cũng đến lúc nên hiểu rồi”.
Thuyền trưởng nói xong thì chỉ về phía bờ biển: "Xuống đi, một mình tôi là đủ rồi”.
Từ Lãng ngạc nhiên nhìn vị thuyền trưởng già, nhưng cuối cùng vẫn từ chối ý tốt của thuyền trưởng: "Không cần, nếu là Bạch Diệc Phi thì anh ấy sẽ không xuống đâu”.
Thuyền trưởng lại lắc đầu: "Chàng trai, anh còn trẻ, nếu như không may chết đi thì nhất định sẽ có có nhiều nuối tiếc, mà cô gái kia chắc chắn cũng rất đau lòng, tôi không giống anh, tôi già rồi, sống từng ấy năm con cái cũng đã hơn 20 tuổi, không còn gì nuối tiếc nữa”.
“Đi đi, như vậy dù chàng trai kia tỉnh lại thì cũng sẽ không trách anh”, thuyền trưởng thúc giục.
Từ Lãng vẫn cự tuyệt: "Trước kia anh ấy có một người bạn, người bạn này vì cứu anh ấy mà trở thành người thực vật, anh ấy vẫn luôn áy náy, anh ấy không phải là kẻ máu lạnh đâu”.
“Anh ấy không hi vọng anh em vì cứu mình mà chết, anh ấy sẵn sàng cùng anh em vào sinh ra tử, nhưng tuyệt đối không muốn anh em chết vì mình”.
“Chuyện tình cảm tôi cũng không hiểu, nhưng ít nhất tôi không phải là người không coi trọng nghĩa khí, để một mình ông trên thuyền được”.
Nghe thấy lời này của Từ Lãng thì nụ cười trên mặt thuyền trưởng dần tắt đi.
Cũng không nói gì nữa, chỉ tập trung lái con thuyền đi nhanh về giữa biển.
Chuyến đi dài đằng đẵng, có chút buồn tẻ nên thuyền trưởng tìm đề tài nói: "Chàng trai anh vừa nói người kia là người như thế nào?”
Từ Lãng đang thò tay vào trong túi quần, nhưng lúc này mới phát hiện ra thuốc lá bị Bạch Diệc Phi lấy đi hết rồi.
Vì vậy lập tức hừ lạnh: "Anh ấy là tên khốn kiếp”.
“Hả?”, thuyền trưởng có chút ngờ vực.
Từ Lãng đành giải thích: "Anh ấy lấy hết thuốc lá của tôi rồi”.
Thuyền trưởng nghe vậy thì hiểu ra, không khỏi buồn cười, sau đó lấy thuốc lá của mình ném cho Từ Lãng.
Từ Lãng đưa tay ra bắt: "Cảm ơn!”
Từ Lãng lấy ra một điếu thuốc rồi hỏi thuyền trưởng: “Ông hút một điếu không?”
“Không”, thuyền trưởng lắc đầu từ chối.
Từ Lãng ngồi ở chiếc ghế phía sau, thở ra một ngụm khói: "Lúc nãy tôi cũng nói rồi, anh ấy là một người rất nghĩa khí, mặc dù không được quyết đoán cho lắm, nhưng bù lại có chút tinh ranh, nếu như không muốn nói là tinh ranh đến người khác khiếp sợ”.
“Dù vậy, tôi vẫn rất hâm mộ anh ấy”.
“Vì sao?”, thuyền trưởng hỏi Từ Lãng.
Từ Lãng lại hút một hơi rồi thở ra: “Anh ấy có mục tiêu của mình, biết bản thân nên làm cái gì, trong khi đó tôi lại không có, từ trước tới nay đều không có, rốt cuộc tôi sống vì cái gì?”
Thuyền trưởng lại hỏi: "Vậy anh ta muốn sống vì cái gì?”