Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sang ngày hôm sau, từ sáng tới chiều liên tục có người đến gặp Bạch Diệc Phi để cầu xin cho Tôn Vĩ.

Bạch Diệc Phi từ chối toàn bộ.

Tôn Vĩ trốn đang trốn ở nhà biết được chuyện này thì giận dữ chửi bới: “Bạch Diệc Phi! Con mẹ nó, mày muốn ép tao vào đường chết đúng không? Được thôi, tao liều mạng với mày!”



Biệt thự cảng Lam Ba.

Từ sau chuyện xảy ra lần trước thì Lưu Hiểu Anh không dám dẫn theo Lý Tuyết ra ngoài nữa.

Nhưng mà cứ ở lì trong biệt thự như thế này cũng không phải là biện pháp an toàn.

Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết buôn chuyện xem tivi trong phòng khách, bọn họ hoàn toàn không biết rằng bên ngoài biệt thự có người đang đến.

Lúc này bên ngoài biệt thự đã bị mấy người đàn ông mặc đồng phục nhân viên bao vây, một người trong đó bước lên phía trước nhấn chuông cửa, những người còn lại thì áp sát vào bức tường, tránh tầm nhìn từ bên trong.

Hai người đang ngồi bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa, Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đồng loạt nhìn sang.

“Ai vậy?”, Lưu Hiểu Anh đứng dậy, giọng nói vẫn như bình thường, nhưng thật ra cô ta đang đề cao cảnh giác.

Sau khi Lưu Hiểu Anh hỏi thì người ngoài cửa cũng không lên tiếng trả lời.

Thấy thế thì Lưu Hiểu Anh biết chắc người bên ngoài nhất định không có ý tốt gì, không biết có cần gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi không?

Đúng lúc cô ta còn đang do dự thì người ngoài cửa đã không kiên nhẫn, bọn họ phá cửa xông vào.

Tiếng “rầm!” vang lên, cửa bị đá văng ra.

“Á!”

Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết bị dọa đến mức hét to lên.

Vốn cửa ở biệt thự cảng Lam Ba vô cùng chắc chắn, nhưng cho dù chắc chắn đến mấy cũng không ngăn cản được đám người có ý đồ xông vào này. Hai người đàn ông cơ thể khỏe mạnh đồng thời đạp cửa, độ mạnh này không phải bình thường thôi đâu.

Sau khi cửa mở ra thì toàn bộ những người nấp bên tường đều tràn vào, bọn họ nhanh chóng bắt Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết.

Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết chưa kịp phản kháng lại thì đã bị người ta đánh ngất xỉu.

Mấy người khiêng Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh bỏ vào thùng xe phía sau, tài xế nhân lúc mọi người chưa để ý nhanh chóng lái xe ra khỏi khu biệt thự cảng Lam Ba.

Mười mấy phút sau, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Diệp Khuê.

“Chủ tịch Bạch, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Cổng biệt thự cảng Lam Ba có camera giám sát. Đám người mặc đồng phục nhân viên trước đó xông vào biệt thự bắt Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đã bị camera giám sát ghi lại, nhưng mà nhân viên bảo vệ lại đúng lúc đi vào nhà vệ sinh nên không thấy được toàn bộ sự việc, chỉ thấy được cảnh có người bị bắt đi, vậy nên đã tranh thủ thời gian để xem lại.

Sau khi xem xét thấy việc này vô cùng nghiêm trọng thì đã vội vàng thông báo cho Diệp Khuê.

Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì định đứng lên, nhưng mà do quá kích động nên hai mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.

Sau đó anh cố gắng chịu đựng, nhanh chóng gọi điện cho Bạch Hổ.

Trước đó Bạch Hổ đã được anh cử đi làm một số chuyện bí mật, nên anh ta mới không ở bên cạnh Lý Tuyết. Không ngờ lại xảy ra chuyện đúng lúc này!

“Chờ tôi bên dưới Hầu Tước”.

Bạch Diệc Phi vội vàng chạy ra ngoài, anh vừa mới ngồi lên xe đã nhận được một cuộc điện thoại. Là Tôn Vĩ gọi đến.

“Bạch Diệc Phi! Tao nói cho mày biết, vợ mày và Lưu Hiểu Anh đã bị bắt đi rồi!”

“Tao nhận luôn đó là do tao làm!”

Tôn Vĩ tỏ thái độ chó cùng rứt giậu.

“Tao nói cho mày biết, nếu như mày muốn hai chúng nó được yên ổn thì từ bây giờ phải làm theo những gì tao nói!”

Bạch Diệc Phi nắm chặt lấy điện thoại: “Hai bọn họ đang ở đâu?”

“Ông không có ngu. Bây giờ mày phải lập tức làm theo những gì tao nói. Nếu không thì, hà hà…”, Tôn Vĩ cười dâm dê: “Ông mày chơi luôn cả hai em đấy. Nói ra thì tao cũng ngưỡng mộ mày vì có cô vợ xinh đẹp như vậy!”

“Ông dám!”, Bạch Diệc Phi cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.

Tôn Vĩ cười “xùy” một tiếng: “Em nó ở trong tay tao rồi, mày thử đoán xem tao có dám không!”

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì hít sâu một hơi, anh cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại: “Muốn tôi làm gì?”

“Lập tức gọi điện phát thông báo, bảo tất cả những doanh nghiệp kia trả lại đường sống cho tao! Không được phép gây phiền toái cho Cự Đỉnh nữa! Hơn nữa tao còn muốn chính tai nghe thấy mày nói”, Tôn Vĩ trả lời.

“Được thôi. Tôi sẽ làm ngay bây giờ”.

Nói xong thì Bạch Diệc Phi lại quay trở về Hầu Tước, anh gọi Long Linh Linh bước vào, sau đó mở một quyển sổ ra.

Anh dùng bút viết mấy chữ lên trên giấy rồi nói với Long Linh Linh: “Đi thông báo để những doanh nghiệp kia hoàn trả tài chính đã lấy về đây cho tôi”.

Long Linh Linh kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ anh viết trên giấy thì cô ta lập tức trả lời: “Vâng chủ tịch”.

Chờ Long Linh Linh đi rồi thì Bạch Diệc Phi mới nói: “Tôi đã làm theo những gì ông nói rồi đấy”.

Tôn Vĩ biết Long Linh Linh là trợ lý của Bạch Diệc Phi, thấy anh đã dặn dò như thế thì ông ta cũng yên tâm: “Coi như mày biết điều. Nhưng tao muốn nhìn thấy kết quả bày ra trước mắt, nếu không mày đừng mong biết hai người kia đang ở đâu!”

Nói xong thì Tôn Vĩ thẳng thừng cúp điện thoại.

Bạch Diệc Phi đứng dậy ra khỏi Hầu Tước.

Lúc này Bạch Hổ cũng đã đến nơi. Anh ta đã tìm thấy vị trí của đối phương.

Bạch Hổ không nói gì, anh ta nhanh chóng lái xe lao thẳng ra ngoài.

Sau khi xảy ra chuyện kia thì Bạch Diệc Phi đã ra lệnh cho Bạch Hổ lắp một thiết bị định vị lên người Lý Tuyết, vậy nên căn bản anh không cần phải tra hỏi Tôn Vĩ xem rốt cuộc đó là chỗ nào. Anh làm như vậy chỉ vì muốn kéo dài thời gian, đồng thời muốn xem thử rốt cuộc Tôn Vĩ muốn làm gì.

……

Trong một phòng tắm hơi nào đó, Tôn Vĩ đang vô cùng thoải mái hưởng thụ xông hơi, ông ta còn đặt một ly rượu vang ở bên cạnh.

Đây là một phòng riêng. Hiện giờ Tôn Vĩ đang ở bên ngoài, còn bên trong là Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết bị đánh cho bất tỉnh.

Vừa mới cúp điện thoại xong thì Tôn Vĩ đã đắc ý: “Muốn đấu với tao à, còn non lắm!”

Nhưng sau khi nghĩ đến Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết thì trong lòng Tôn Vĩ vô cùng ngứa ngáy. Người đang trong tay ông ta, ông ta muốn chơi thì có thể làm gì được chứ?

Tôn Vĩ đứng dậy đi vào trong phòng.

Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đúng lúc hơi tỉnh lại, bọn họ vừa mở mắt ra đã thấy Tôn Vĩ.

“Tôn Vĩ! Ông muốn làm gì?”, Lưu Hiểu Anh tức giận trừng mắt nhìn ông ta.

Tôn Vĩ mặc áo choàng tắm màu trắng, ông ta cười ha hả nói: “Tất nhiên là muốn chơi cô rồi! À mà, chỗ này còn có một người đẹp nữa nhỉ!”

Nói xong thì Tôn Vĩ lập tức bổ nhào về phía hai người.

Lưu Hiểu Anh thấy thế thì đẩy Lý Tuyết sang một bên, cô ta thuận tay với lấy cái gối mềm đập mạnh.

Một âm thanh va chạm vang lên, chiếc gối đập vào đầu Tôn Vĩ.

“Mẹ nó!” Tôn Vĩ quát to một tiếng: “ Con mẹ nó, cô dám đánh tôi hả!”

Dùng gối mềm đánh người không thể gây ra vết thương, nhưng mà đánh vào đầu thì vẫn có thể tạo ra chút choáng váng.

Lưu Hiểu Anh cầm gối chắn trước người: “Tên lưu manh khốn kiếp này! Nếu ông còn dám ra tay thì tôi đánh chết ông đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK