Sau khi nhìn thấy Từ Lãng đi ra, Trần Ngạo Kiều nhìn Từ Lãng hỏi: “Anh thật sự là sát thủ sao?”
“Câm miệng”, Từ Lãng liếc mắt nhìn Trần Ngạo Kiều, nói.
Trần Ngạo Kiều nói với giọng nghiêm túc: “Tôi nói thật đấy, hơn nữa tôi phát hiện ra anh càng ngày càng giống tiểu sư đệ”.
…
Đồng thời lúc này, sự việc như này cũng xảy ra ở những nơi khác nhau của khu số 4.
Hiện giờ Lâm Cuồng đã là gia chủ của nhà họ Lâm. Cậu ta tiếp quản tất cả mọi thứ của Lâm Dụ Xương. Vì vậy, những vệ sĩ mà cậu ta dẫn theo hiện giờ đều là cao thủ, bao gồm cả ba tên cao thủ cấp hai và hơn chục tên cao thủ cấp ba.
Trong một mỏ vàng bỏ hoang ở khu số 4 có một nhóm người nằm la liệt trên đất, tất cả đều là vệ sĩ của nhà họ Hồng.
Hai tên cao thủ cấp hai thuộc hiệp hội thương mại đã chết một tên, còn một tên khác đang quỳ trước mặt Lâm Cuồng cầu xin tha mạng.
Lâm Cuồng đứng ở lối vào mỏ khoáng sản, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm vào bên trong, sau đó khom lưng nhặt một viên đá rồi ném vào trong.
Tiếp đó, một cao thủ cấp hai ở bên cạnh cậu ta nhìn thấy người ở phía trước đang cầu xin tha mạng nên cẩn thận hỏi: “Gia chủ! Cậu xem phải xử lý như thế nào?”
Lâm Cuồng thản nhiên nói: “Mặc dù nhà họ Lâm chúng ta tổn thất khá lớn, thật sự cần lượng lớn để bù đắp lại nhưng…”.
“Tôi không thể đi con đường cũ của bố mình được”.
“Gia chủ, tôi hiểu rồi”, cao thủ cấp hai đó lập tức gật đầu đáp. Sau đó hắn liếc mắt ra hiệu với thuộc hạ bên cạnh mình.
Thuộc hạ đó lập tức hiểu ý rồi ra tay, tiếp đó liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
…
Đồng thời lúc này ở trong một khu dân cư bình thường cũng có rất nhiều người của nhà họ Hồng ngã xuống, thậm chí có cả thuộc hạ của Đạo Trưởng cũng là cao thủ cấp hai.
Tất cả đều là Diệp Hoan dẫn người đến làm.
Diệp Hoan vốn không có sức chiến đấu quá lớn nhưng thuộc hạ của gã đều là Diệp Giả cho.
Sở dĩ Diệp Giả ra tay hào phóng như vậy là vì từ chuyện xảy ra ở thủ đô, ông ta nhìn thấy thực lực của Bạch Diệc Phi. Nếu như muốn lên được vị trí gia chủ nhà họ Diệp, vậy thì bắt buộc phải đưa ra một số lựa chọn. Cuối cùng, ông ta đã chọn Diệp Hoan.
Còn Diệp Hoan giúp Bạch Diệc Phi chuyện này thì sau này chắc Bạch Diệc Phi cũng sẽ giúp đỡ gã.
Thật ra Bạch Diệc Phi cũng hiểu rõ điều này nhưng anh không ghét bỏ gì. Bởi vì hiện giờ anh ở thủ đô cũng cần giúp sức, như vậy có thể dần hùng mạnh hơn.
…
Ở một góc sân trong nhà họ Hồng, Lục Miêu Miêu ngồi trên ghế đá khóc thút thít, cô ta không ngừng bấu vào vai mình, thoạt nhìn trông rất thương tâm.
Ngồi bên cạnh cô ta vẫn còn cô gái nữa, vẻ bề ngoài cũng rất xinh đẹp. Cô gái đó khẽ vỗ lên lưng Lục Miêu Miêu để an ủi.
Lục Miêu Miêu đột nhiên khóc thành tiếng, nói: “Chị ơi! Chúng giết bố mẹ rồi, chúng giết họ rồi”.
“Chúng ta không còn bố mẹ nữa rồi”, Lục Miêu Miêu tận mắt nhìn thấy người nhà họ Hồng dùng dao giết bố mẹ mình như thế nào.
Đúng vậy! Cô gái trước mặt chính là chị gái của Lục Miêu Miêu. Cô ta cũng chính là con gái lớn của Lục Viễn, tên là Lục Tây.
Lục Tây nghe thấy Lục Miêu Miêu nói như vậy thì trong lòng đau xót, giọt nước mắt cũng từ khóe mắt rơi xuống. Nhưng cô ta không khóc lớn như Lục Miêu Miêu mà cắn chặt môi, ôm chặt Lục Miêu Miêu vào trong lòng, khẽ nói: “Miêu Miêu đừng sợ! Có chị ở đây rồi, không ai có thể làm hại em được, đừng sợ”.
Lục Tây không dám nhắc đến chuyện báo thù. Vì cô ta biết kẻ giết bố mẹ mình là Hồng Kỳ, và đây cũng là ý của Hồng Phạm.
Hơn nữa, nhà họ Hồng ở khu số 4 có khác gì là vua đâu, vì vậy bọn họ muốn báo thù thì đúng là vọng tưởng. Hiện giờ, điều cô ta có thể làm là cố gắng hết sức bảo vệ em gái của mình.
Nhớ lại lúc đầu, cô ta căn bản không muốn gả cho người chồng xấu xí. Nhưng vì cô ta chỉ muốn bảo vệ nhà họ Lục nên mới nhắm mắt gả đi.
Chồng của cô ta tên là Hồng Quân, là anh em ruột với Hồng Kỳ. Hai anh em đó một lần không may bị người ta rạch cho vài dao trên mặt. Mặc dù người nhà họ Hồng đến kịp nhưng vẫn để lại sẹo.
Lục Miêu Miêu lớn tiếng khóc, còn Lục Tây chỉ có thể ở bên an ủi. Nhưng đúng lúc này, hai người nghe thấy giọng nói khiến họ khiếp sợ.
“Chị dâu biết nói khoác thật đấy”, nghe thấy giọng nói này, Lục Tây và Lục Miêu Miêu đều kinh ngạc. Sau đó Lục Tây theo bản năng che chắn cho Lục Miêu Miêu ở sau mình, đôi mắt oán hận nhìn Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ đi vào trong sân, cười nham hiểm nhìn họ nói: “Chị dâu muốn giết bố mẹ tôi để báo thù cho bố mẹ mình hả?”
“Tôi chỉ muốn bảo vệ em gái mình chứ không nói là sẽ báo thù”, sắc mặt Lục Tây tái nhợt, lập tức phủ định lại.
Cô ta ngẫm nghĩ chút rồi lại bổ sung một câu: “Kể cả muốn báo thù thì tôi sẽ tìm người đàn ông tên Bạch Diệc Phi, vì hắn ta mà bố mẹ tôi mới chết”.
Lục Tây ở nhà họ Hồng thời gian không ngắn nên cô ta biết nhà họ Hồng đáng sợ đến mức nào. Vì vậy cô ta căn bản không dám tìm nhà họ Hồng báo thù, cũng không dám nói nhà họ có lỗi, vì thế đành phải gán tội danh lên cho Bạch Diệc Phi.
Hồng Kỳ nhìn hai người, trong ánh mắt có chút tà dâm: “Là bố tôi và tôi bảo họ bắt Lục Miêu Miêu đến. Chúng tôi muốn thế nào là được thế đó, chị định bảo vệ cô ta kiểu gì?”
Nghe thấy lời nói của Hồng Kỳ, trong lòng Lục Tây kinh hãi, sắc mặt càng tái nhợt đi. Cô ta kéo Lục Miêu Miêu ra sau mình rồi hoảng sợ nói: “Chú muốn làm gì?”
“Cái này…”, Hồng Kỳ lại cười nói: “Cái tên Bạch Diệc Phi dám cả gan tìm đến nhà tôi nhưng bị đánh cho tơi bời rồi. Bây giờ không biết hắn trốn ở đâu. Vì vậy tôi muốn mượn ngón tay của em gái chị”, vừa nói gã vừa đi về phía họ.
Lục Tây và Lục Miêu Miêu sợ hãi run cầm cập.
Hồng Kỳ đi đến trước mặt họ, giơ tay định kéo Lục Miêu Miêu ra nhưng Lục Tây lấy dũng khí chắn phía trước nói: “Không được”.
“Không được ư?”, Hồng Kỳ cười mỉa, ánh mắt lạnh lùng nói: “Chị là cái thá gì?”
“Ở nhà họ Hồng, chị chẳng qua chỉ là người đàn bà của anh tôi thôi, tốt nhất hãy biết rõ địa vị của mình. Huống hồ, nếu không phải nể mặt anh trai tôi thì tôi đã ‘xơi tái’ chị rồi”, nói xong gã giơ tay ra kéo Lục Miêu Miêu lại.
“Đừng”, trong lòng Lục Tây sợ hãi vô cùng. Cô ta theo bản năng ôm chặt em gái mình để Hồng Kỳ buông tay ra.
Nhưng Hồng Kỳ là cao thủ cấp hai, còn Lục Tây chỉ là cô gái bình thường, sức thì yếu nên căn bản không thể làm gì được.
Đúng lúc này lại một giọng nói vang lên.
“Dừng tay”, một người đàn ông có ngoại hình khá giống Hồng Kỳ bước vào. Trên mặt hắn ta có hai vết sẹo dao rạch, cộng với sắc mặt sầm lại nên thoạt nhìn khá sợ hãi: “Hồng Kỳ! Em đang làm gì vậy?”
Hồng Kỳ nhìn thấy Hồng Quân thì lập tức buông tay Lục Miêu Miêu ra, khí thế ban nãy cũng giảm đi chút, cười nói: “Anh à! Là bố bảo em đến”.
Hồng Quân nghe thấy vậy thì ánh mắt âm trầm, một lát sau mới lạnh lùng nói: “Kể cả như vậy nhưng cũng không được làm thế với chị dâu chứ”.
Hồng Kỳ tùy ý nói một câu: “Anh à, em có làm gì chị đâu, em nhằm vào cô ta ý chứ”, nói xong gã chỉ về phía Lục Miêu Miêu.
Lúc này, Lục Tây vội quỳ xuống trước mặt Hồng Quân rồi ôm chặt chân hắn ta, khóc lóc: “Chồng à! Cầu xin anh cứu em gái em với, cứu em gái em với”.
Hồng Quân thấy cảnh này thì có chút chua xót, có chút không nỡ nhưng cuối cùng hắn ta chỉ nói với Lục Tây: “Xin lỗi em, đây là ý của bố anh”.
“Vậy anh đi cầu xin bố đi, đi xin ông ấy”, Lục Tây vội hét lên.
Hồng Quân nói với vẻ bất lực: “Vợ à! Em biết mà, chuyện mà bố quyết định thì cầu xin cũng có tác dụng gì đâu?”
Lục Tây lập tức đờ người ra, dường như mất hết sức lực. Cô ta ngồi thẫn thờ trên đất mà không nói được gì.
- ------------------