"Đánh thì đánh, tới đi!"
Thấy cảnh này Bạch Diệc Phi kinh ngạc đến ngây người.
Đây là phân cảnh trong phim cổ trang sao?
Một lúc sau trong đầu Bạch Diệc Phi toàn là cảnh tượng như vậy.
Hơn nữa anh biết bọn họ đang tranh đoạt địa bàn.
"Lên cho tao!"
"Đánh chết bọn họ!"
Đại ca của hai bên xua tay một cái, trận hỗn chiến lập tức bùng nổ.
Người hai bên đều tỏ ra không hề yếu thế, bọn họ giơ vũ khí trong tay lên, hét lớn một tiếng rồi xông ra.
Khí thế rất dữ dội, nhưng thực tế chỉ lao tới múa may quay cuồng rồi chém lung chém tung, bởi vì cả đám đều là thanh niên vài tuổi đầu, cũng chỉ biết mấy cái võ mèo cào mà thôi. Hơn nữa còn đang trong hoàn cảnh lộn xộn như vậy, cho nên không quan tâm chiêu thức gì, miễn đánh được là được.
Cảnh hỗn chiến này thực sự quá chấn động, Bạch Diệc Phi sững sờ tại chỗ.
Lâm Tử bên cạnh thấy vậy thì kéo Bạch Diệc Phi lại: "Đi, đi cùng em!"
Bạch Diệc Phi lập tức đi theo Lâm Tử đến một cánh rừng nhỏ bên cạnh.
Nhưng chạy đến nửa đường thì lại gặp đám người đại ca béo.
Ông chú béo thấy bọn họ chạy trốn thì vô cùng tức giận: "Chúng mày chạy đi đâu? Định trốn sao?"
Sắc mặt Lâm Tử trắng bệch, cậu ta hốt hoảng giải thích: "Không phải, không phải, chúng tôi..."
Đang lúc ấy sau lưng ông chú béo đột nhiên xuất hiện một người cầm mã tấu, tên cầm mã tấu nhắm chém vào đầu ông chú béo.
Lâm Tử hét lên một tiếng: "Cẩn thận sau lưng!"
Cùng lúc đó Bạch Diệc Phi theo bản năng kéo ông chú béo lại, sau đó tiến lên một bước đấm đối phương.
"Bộp!"
Người kia lập tức bay ra ngoài mấy mét.
Ông chú béo và Lâm Tử đều sợ ngây người.
Bạch Diệc Phi cũng kinh ngạc.
Bây giờ anh đang bị thương, sao có thể đánh ra lực mạnh như vậy?
Mà lực này có lẽ chỉ phát huy được trong lúc anh mạnh nhất.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm nắm đấm của mình, bên kia ông chú béo cũng đã lấy lại tinh thần, ông ta vỗ vai Bạch Diệc Phi một cái: "Chàng trai, cảm ơn, hôm nay anh đã cứu tôi một mạng, ân tình này tôi sẽ nhớ".
"Đợi đánh xong trận này thì lúc về tôi sẽ thưởng cho anh!"
Dứt lời ông chú béo lại cầm mã tấu xông vào đám người.
Lâm Tử sửng sốt một chút, sau đó thì kích động không thôi, cậu ta bám lấy vai Bạch Diệc Phi: "Anh à, anh sắp giàu rồi!"
"Đại ca nợ anh một ân tình, sau này anh có thể tung hoành ở khu số ba rồi, đến lúc đó đừng quên em nhé!"
Vừa dứt lời thì một loạt tiếng súng vang lên.
"Đoàng đoàng đoàng..."
Lúc này xuất hiện một tiếng gầm rất lớn.
Một chiếc xe jeep cách đó không xa từ từ đi tới, trên xe có mấy người cầm súng, bọn họ chĩa súng vào nhóm người đang đánh nhau kia bắn liên tục.
Thấy cảnh này thì Bạch Diệc Phi và Lâm Tử đều bị giật mình.
Lâm Tử kịp thời phản ứng trước Bạch Diệc Phi: "Chạy mau!"
Bạch Diệc Phi ngừng lại một lát, chạy?
Đây là vùng đất trống mà, có thể chạy đi đâu? Sợ là càng chạy thì chết càng nhanh.
Vì vậy Bạch Diệc Phi kéo Lâm Tử lại: "Nằm xuống, giả chết!"
Lâm Tử cũng không ngốc, nghe nói vậy thì lập tức phản ứng, cả hai nằm trên đất giả chết.
Bạch Diệc Phi nằm trên đất sau đó hơi hé mắt nhìn cảnh tượng cách đó không xa, súng vẫn đang càn quét khắp nơi, chỗ nó đi qua không còn người nào sống.
Trong lòng Bạch Diệc Phi chấn động.
Súng không phải là đồ cấm sao? Mẹ kiếp còn dám ngang nhiên lấy ra dùng như vậy?
Bốn gia tộc lớn có súng cũng không dám dùng thế đâu!
Vụ nổ súng vẫn tiếp tục, người trên xe jeep không phân biệt được địch ta, hễ có mặt thì tất cả đều bị bắn, mọi người liên tục ngã xuống.
Ngay cả đại ca mập vừa rồi cũng bị súng bắn phải, ngã thẳng xuống đất.
Lâm Tử thấy cảnh này thì không ngừng thì thầm: "Xong rồi, xong rồi..."
Không biết cậu ta nói bọn họ xong rồi hay là đại ca kia xong rồi.
Xe jeep vẫn càn quét khắp nơi, bọn chúng bắn xong còn lái xe chạy một vòng quanh chỗ này, sau khi xác nhận không còn người sống thì mới lái xe rời đi.
Bạch Diệc Phi và Lâm Tử không đứng lên ngay, mà chờ xe đi thật lâu rồi mới bò dậy.
"Chạy mau!"
Lâm Tử kêu một tiếng, Bạch Diệc Phi lập tức chạy theo Lâm Tử.
Hai người không biết chạy bao lâu, xuyên qua mấy con phố, cuối cùng dừng lại trước một con phố thép xây dựng.
Lâm Tử khom người, chống tay lên gối há mồm thở dốc.
Bạch Diệc Phi cũng không khá hơn, trong lúc anh chạy đã động đến vết thương, anh đau đến mức đổ cả mồ hôi.
Chờ nghỉ ngơi một lát thì Bạch Diệc Phi mới hỏi: "Chuyện này là sao?"
Lâm Tử lắc đầu: "Không biết, có lẽ là khu số sáu, khu số sáu mới có xe Jeep".
Bạch Diệc Phi ngừng một lát, sau đó không hiểu hỏi: "Xe hơi rất hiếm sao?"
Anh nhớ lúc anh vừa mới chạy thì thấy phần lớn là người đi đường, xe hơi rất hiếm.
Lâm Tử nghe vậy thì kinh ngạc, sau đó cậu ta bừng tỉnh: "Anh à, không phải anh vừa mới tới nơi này chứ?"
Bạch Diệc Phi gật đầu một cái: "Đúng vậy".
Anh nói xong thì Lâm Tử đột nhiên nhìn anh với ánh mắt đồng tình, cậu ta còn thở dài: "Người anh em, có lẽ anh cũng bị lừa rồi!"
"Cái gì?", Bạch Diệc Phi ngờ vực.
Lâm Tử nhìn xung quanh, phát hiện không có người thì mới yên tâm phổ biến cho Bạch Diệc Phi về đảo Lam.
Đảo Lam được phát hiện cách đây 10 năm, ở đây có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, trong đó có cả mỏ vàng, ai biết đến cũng muốn đến đây để kiếm vàng làm giàu.
Nhưng đảo Lam lại bị liên minh doanh nghiệp thủ đô kiểm soát.
Lúc ấy liên minh doanh nghiệp nói: Muốn đến đào vàng thì phải đóng một triệu trước, nộp xong thì có thể đi.
Vì đào vàng thì đừng nói là một triệu, mười triệu cũng có người đồng ý.
Nhưng sau khi những người đó tới nơi này thì đều sững sờ.
Nơi này mặc dù là cao ốc chọc trời, nhưng khắp nơi thối rữa và bẩn thỉu.
Lâm Tử nói nơi này là thiên đường của người có tiền và bọn ác bá, không người nào quản lý, muốn làm gì thì làm.
Còn loại như bọn họ thì phải cố gắng lăn lộn, có cơm ăn áo mặc đã là tốt rồi.
Rất nhiều người cũng muốn rời khỏi nơi này, nhưng vào thì dễ dàng, ra thì khó.
Vào chỉ cần đóng một triệu, nhưng ra phải mua vé tàu, mà một tấm vé tàu cần một nghìn kim.
Lâm Tử lại giải thích: Một nghìn kim tương đương với một trăm cân vàng, mà mỗi ngày bọn họ đào vàng có lẽ cũng chỉ được mấy gam.
Cho nên đối với người bình thường mà nói, muốn ra khỏi hòn đảo này thì sợ là mất cả đời cũng không được.
Sau khi Bạch Diệc Phi nghe xong thì cau mày: "Nhà nước không biết nơi này sao? Liên minh doanh nghiệp ở đây muốn làm gì thì làm hả?"
Lâm Tử cười khổ: "Không phải sao? Người chết cũng được coi là chuyện thường như cơm bữa".
Bạch Diệc Phi nhướng mày hỏi: "Em tới đây bao lâu rồi?"
"Tám năm".
Bạch Diệc Phi kinh ngạc: "Tám năm? Bây giờ em bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám".
Bạch Diệc Phi càng kinh ngạc hơn: "Mười tuổi em đã đến đây rồi sao?"
Lâm Tử cười khổ: "Điều kiện gia đình không tốt, bố em em sau khi biết đến nơi này thì quyết định mang cả nhà bọn em đến đây kiếm tiền".