…
Sáng sớm hôm sau khi trời vừa sáng, Bạch Diệc Phi đã mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Lúc này Vân Anh mới dậy, đúng lúc nhìn thấy Bạch Diệc Phi ra ngoài. Cô ta không rửa mặt mũi mà cùng anh đi luôn.
Bạch Diệc Phi đi thẳng đến khách sạn thành phố Thiên Bắc.
Bạch Diệc Phi lái xe, nhìn Vân Anh ở ghế sau, nói: “Tôi nói này! Sao cô không ngủ nữa đi, đi theo tôi ra ngoài làm gì?”
“Tất nhiên là đi chơi với anh rồi”, Vân Anh dựa vào ghế sau, nói: “Một mình tôi ở biệt thự đó chán chết”.
Bạch Diệc Phi có chút chán ghét, nói: “Nếu như cô muốn ra ngoài thì tôi không có ý kiến gì nhưng cô có thể để ý đến bản thân chút không? Một người phụ nữ mà mặt không rửa, răng không đánh, còn đi đôi dép lê. Cô thấy ngại không?”
Vân Anh lập tức đỏ mặt lên, trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Tôi có thế nào thì liên quan quái gì đến anh, anh cứ lái xe hẳn hoi vào”.
“Tôi đâu phải là lái xe của cô!”, Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng có ra lệnh cho tôi!”
…
Bạch Diệc Phi đến khách sạn ở thành phố Thiên Bắc để tìm bố mẹ Lưu Hiểu Anh.
Bố mẹ của Lưu Hiểu Anh đại diện cho công ty đến hợp tác với tập đoàn Phi Tuyết. Vương Lâu nói đã sắp xếp cho họ ở khách sạn tốt nhất ở thành phố Thiên Bắc.
Sau khi xuống xe, Bạch Diệc Phi không để ý đến Vân Anh mà vào thang máy đi lên tầng trên cùng.
Vân Anh cũng vội bám theo.
Trong thang máy, Bạch Diệc Phi dựa vào bên trái còn Vân Anh dựa bên phải. Hơn nữa, vì cô ta vào sau nên đứng phía trước.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi cứ nhìn vào sau gáy Vân Anh, thầm nghĩ ‘điểm chí mạng của cô ta ở đâu?’
Không phải ở cổ, cũng không phải huyệt thái dương, vậy thì ở đâu?
Bạch Diệc Phi nhìn lên người Vân Anh, nhìn eo thon của cô ta thì lập tức nghĩ ‘Liệu có ở eo không?’
Vì vậy Bạch Diệc Phi cứ nhìn chằm chằm vào eo cô ta, đồng thời lúc này còn giơ tay định ngầm ra tay.
Nhưng đúng lúc này, thang máy kêu ‘ting’ một cái.
Một lát sau, Bạch Diệc Phi bị Vân Anh đá ra khỏi thang máy.
Vân Anh đi ra, chỉ vào Bạch Diệc Phi mắng: “Bạch Diệc Phi! Mẹ kiếp! Đừng tưởng chúng ta có mối quan hệ hợp tác thì tôi không dám giết anh nhé. Lần sau mà anh định ra tay nữa thì bà đây sẽ giết chết anh”.
Bạch Diệc Phi không nói thêm gì, chỉ có điều trong lòng vẫn thấy tiếc, không biết điểm chí mạng của cô ta ở đâu?
…
Bạch Diệc Phi đến phòng của bố mẹ Lưu Hiểu Anh rồi gõ cửa.
Không bao lâu, có người ra mở cửa.
Sau khi nhìn thấy người mở cửa thì toàn thân anh như cứng đờ, Vì đứng trước mặt anh là Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh trông gầy và tiều tụy hơn lúc anh rời khỏi đảo Lam, sắc mặt cũng tái nhợt đi, thoạt nhìn chắc thời gian vừa rồi không được ổn lắm.
Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì Lưu Hiểu Anh cũng ngây người ra. Đúng lúc này, trong phòng truyền lại giọng của Ngô Vân: “Hiểu Anh! Ai thế con?”
Lưu Hiểu Anh định thần lại, thản nhiên nói một câu: “Người ta gõ nhầm cửa ạ”.
Sau khi nói xong cô ta định đóng cửa lại.
Trong lòng Bạch Diệc Phi căng thẳng, nhanh chóng giơ tay đè chặt cửa sắp đóng, gọi: “Hiểu Anh!”
Lưu Hiểu Anh hoảng loạn, cúi đầu không dám nhìn Bạch Diệc Phi: “Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi ạ”.
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi thấy nóng người, dùng lực đẩy cửa ra, hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Hiểu Anh, nói: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Nói cho anh nghe được không?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có nhất định phải thế không?”
Vừa nói xong câu này, mẹ Lưu Hiểu Anh liền đến. Sau khi bà ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức sầm mặt lại chỉ vào mặt Bạch Diệc Phi, mắng: “Sao lại là anh? Anh còn dám đến tìm Hiểu Anh à? Anh còn biết liêm sỉ không? Mình đã có vợ con rồi mà còn mặt dày đến trêu ghẹo Hiểu Anh nhà tôi?”
“Mau cút đi cho tôi!”, Ngô Vân vừa nói vừa định đóng cửa lại.
Nhưng Bạch Diệc Phi cứ ấn chặt cửa phòng, nói nghiêm túc: “Thưa cô! Những chuyện này tạm thời chúng ta không nói đến, hiện giờ cháu chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Rốt cuộc trong lòng Hiểu Anh nghĩ như nào?”
Nhưng Ngô Vân lại không để ý đến lời của Bạch Diệc Phi, chỉ cố hết sức đuổi Bạch Diệc Phi ra: “Anh cút đi! Mau tránh ra!”
Nhưng sức của Bạch Diệc Phi khỏe nên Ngô Vân không đẩy được. Bà ta giơ tay lên định tát Bạch Diệc Phi nhưng tay lên nửa chừng lại dừng lại. Bà ta nghĩ lại cảnh tượng nhìn thấy ở đảo Lam nên hạ tay xuống.
Bà ta trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Rốt cuộc là anh có đi không? Nếu không đi thì tôi lập tức báo cảnh sát đấy”.
Bạch Diệc Phi mở miệng định nói gì đó nhưng đúng lúc này, Lưu Hiểu Anh hét lớn. truyện đam mỹ
“Đủ rồi!”, Bạch Diệc Phi và Ngô Vân lập tức dừng lại.
Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu lên nhìn Bạch Diệc Phi, thần sắc lạnh lùng, trong ánh mắt không có chút cảm tình, nói: “Bạch Diệc Phi! Anh đi đi!”
“Từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa, coi như chưa từng quen biết đi”.
Bạch Diệc Phi thấy đầu óc như muốn nổ tung, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Lực trong tay cũng như bị ai hút hết.
Tiếp đó, cửa đóng rầm lại và để anh ở lại bên ngoài.
Bạch Diệc Phi nhìn cửa trước mặt, ngây người một lúc mà tâm trạng phức tạp vô cùng.
Ở góc tường không xa, Vân Anh dựa vào đó nhìn lại, cô ta trêu đùa hỏi một câu: “Muốn tôi giúp gì không?”
“Không cần!”, Bạch Diệc Phi xoay người, vừa đi vừa thản nhiên nói.
Bạch Diệc Phi hoàn toàn bất ngờ với phản ứng của Lưu Hiểu Anh.
Anh nhớ lại những tháng ngày giữa hai người họ, nhớ lại Lưu Hiểu Anh vì mình mà chắn cú đá của Hồng Quân mà khiến sau này cô ta không thể chửa đẻ được nữa.
Còn nhớ đến việc cô ta đau khổ vì tình rồi một mình chịu đựng.
Trong lòng Bạch Diệc Phi cũng thấy đau khổ theo.
Anh đi đến cửa thang máy, đúng lúc cửa thang máy mở ra.
Lúc này trong thang máy có hai người đi ra.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đeo kính vuông, một người khác là Phan Bộ Đình.
Phan Bộ Đình giơ tay chắn cửa thang máy, ra vẻ nịnh hót người đàn ông trung niên để người đó ra thang máy trước.
Chỉ có điều, hắn ta vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạch Diệc Phi nên ngây người ra, vẻ nịnh nọt cũng biến mất. Hắn ta đứng thẳng người quát lớn, hỏi Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi! Mày đến đây làm gì?”
Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến Phan Bộ Đình mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên sau khi nghe thấy lời nói của Phan Bộ Đình thì sắc mặt nghiêm nghị rồi cũng nhìn Bạch Diệc Phi, trầm giọng hỏi: “Anh chính là Bạch Diệc Phi?”
Lúc này, Bạch Diệc Phi cũng đoán được đối phương là ai nên gật đầu thừa nhận rồi chào một tiếng: “Chào chú!”
Người đàn ông trung niên sắc mặt sầm lại, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu là người khác thì cậu đã sớm mất mạng rồi”.
Người đàn ông trung niên này là người phụ trách mà công ty họ phái đến thành phố Thiên Bắc để hợp tác với tập đoàn Phi Tuyết, còn Bạch Diệc Phi là ông chủ thật sự của tập đoàn Phi Tuyết. Vì phải tiếp tục hợp tác nên tất nhiên ông ta không thể xung đột với Bạch Diệc Phi.
Và người này không phải ai khác mà chính là bố của Lưu Hiểu Anh… Lưu Quốc Trung.
Nhưng Lưu Quốc Trung vừa nói ra câu này thì Vân Anh ở phía sau Bạch Diệc Phi đột nhiên cười nói: “Chỉ sợ ông không làm được thôi”.
Lưu Quốc Trung cũng không để ý đến Vân Anh mà nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi, lạnh lùng nói: “Đừng có quấy rầy con gái tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí”, nói xong ông ta đi thẳng về trước.
Phan Bộ Đình ở bên cạnh vội đi theo nhưng lúc đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi thì cười lạnh một tiếng nói: “Cũng may tao điều tra mới biết mày có vợ con rồi”.
“Nếu không thì hiện giờ Hiểu Anh vẫn bị mày lừa”.
Hắn ta nói câu này không chỉ là nói với Bạch Diệc Phi mà còn nói cho Lưu Quốc Trung nghe. Sau đó hắn ta lại nói tiếp: “Mày tìm người đe dọa tao thì đã làm sao? Chuyện lớn thế này, tất nhiên tao sẽ phải nói cho cô chú nghe rồi, mày tưởng tao sẽ sợ mày sao?”