Hồng Kỳ đưa Lục Miêu Miêu ra để ngăn cản Sa Phi Dương. Gã cũng là một cao thủ cấp hai, vậy nên tốc độ rất nhanh. Hồng Kỳ tiện tay rút một thanh đao từ chỗ đàn em, sau đó chém về phía một người của tổ chức Cuồng Sa.
Thành viên tổ chức Cuồng Sa phần lớn đều là cao thủ cấp 3 và cấp 4, bọn họ chắc chắn không chịu nổi một chém của cao thủ cấp 2 như Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ cũng thật sự cho rằng là như vậy.
Nhưng mà vận may của gã đúng là không tốt, tổ chức Cuồng Sa nhiều người như vậy, nhưng mà lại chọn trúng Trần Ngạo Kiều.
Vậy nên lúc Hồng Kỳ chém về phía Trần Ngạo Kiều thì Trần Ngạo Kiều đã nhanh chóng trở tay dùng dao ngăn cản.
“Keng!”
Một tiếng vang giòn dã vang lên, thanh đao của Hồng Kỳ trực tiếp gãy đôi.
Nhìn thấy thanh đao của mình bị gãy thì Hồng Kỳ trợn tròn mắt.
Ngay sau đó Trần Ngạo Kiều đã đấm thẳng vào ngực Hồng Kỳ một cú, Hồng Kỳ lập tức lùi lại.
Lúc này Sa Phi Dương cũng chạy đến nơi.
Sức lực của Trần Ngạo Kiều không nhỏ, căn bản Hồng Kỳ không giữ thăng bằng được, cơ thể lùi lại phía sau vài bước. Sau khi nhìn thấy Sa Phi Dương thì Hồng Kỳ lập tức tung một chiêu đánh về phía ông ta, mượn lực của chiêu này để ổn định lại cơ thể.
Sa Phi Dương phản ứng cực nhanh, cơ thể nghiêng về một bên, sau đó lại giơ một chân ra giẫm mạnh về phía sau gối Hồng Kỳ.
“Bụp!”
Bởi vì đứng không vững nên Hồng Kỳ trực tiếp nhào thẳng về phía trước, quỳ xuống đất.
Vừa hay gã lại quỳ ngay trước mặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cứ đứng yên đấy, ngạo nghễ nhìn xuống gã.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: “Tao không phải là mày, dù có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ tao cũng không tha cho mày đâu!”
Hồng Kỳ nghe anh nói xong thì trong lòng tràn ngập sợ hãi, lúc gã vừa muốn đứng dậy phản kháng thì thấy hai thanh đao ngắn bay vụt đến, trực tiếp găm vào bắp chân gã.
“A!”
Đau đớn kịch liệt khiến gã không thể nào đứng dậy nổi, nên vẫn duy trì tư thế quỳ dưới đất như cũ.
Mặt mũi Hồng Kỳ vặn vẹo đau đớn nằm im trên đất.
Bắp chân của gã đang chảy rất nhiều máu, máu nhuốm đầy mặt đất.
Sau khi Trần Ngạo Kiều xử lý hết đám thuộc hạ râu ria xong thì anh ta lại đi đến. Rất rõ ràng hai thanh đao ngắn vừa rồi là do anh ta phóng sang.
Đồng thời không cần tốn quá nhiều thời gian thì đám thuộc nhà họ Hồng đã bị đàn em của Diệp Hoan, Lâm Cuồng cùng tổ chức Cuồng Sa giết chết gần hết, giờ chỉ còn lại có mười mấy tên. Những người này đều rất nhát gan, tên nào tên nấy đều ngồi xổm trên đất rồi ôm đầu.
Trong kho hàng nhanh chóng yên tĩnh lại, một giây trước vô cùng ồn ào, một giây sau đã lập tức yên tĩnh lại.
Chẳng bao lâu sau trong kho hàng chỉ còn lại tiếng kêu kêu đau đớn của Hồng Kỳ.
Bạch Diệc Phi hờ hững nhìn Hồng Kỳ.
Lúc nhìn thấy cả nhà Lục Viễn bị nhà họ Hồng giết chết, thì Bạch Diệc Phi đã từng nghĩ đến hình ảnh thế này. Anh nghĩ đến lúc bản thân ở trong tình cảnh này thì nhất định sẽ rất vui vẻ và hả giận.
Nhưng mà anh sai rồi.
Vậy mà anh không hề thấy vui vẻ, thậm chí trong lòng còn có chút gì đó nghẹn lại.
Dù sao anh cũng không phải dạng người hay giết người vô cớ, lần này lại phải giết nhiều người như vậy nên trong lòng anh cũng cảm thấy không thoải mái.
Diệp Hoan nhìn Bạch Diệc Phi một chút rồi nói: “Có muốn tôi kêu thuộc hạ phanh thây hắn ta ra không?”
Bạch Diệc Phi chậm rãi lắc đầu, anh lạnh lùng nói với Bạch Hổ: “Trực tiếp giết đi".
Diệp Hoan nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt hơi nghi ngờ.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Hắn ta đã làm nhiều chuyện ác, giết quá nhiều người, đúng là vô cùng đáng chết. Nhưng tôi không phải là hắn ta, không thích việc tra tấn người khác. Vậy nên cứ thẳng tay giết đi".
Bạch Hổ gật đầu, anh ta đi đến trước mặt Hồng Kỳ. Mặt mũi Hồng Kỳ tràn đầy hoảng sợ nhìn Bạch Hổ.
“Không....”
Gã còn chưa nói hết chữ cuối cùng thì Bạch Hổ đã thẳng tay bẻ gãy cổ gã.
Cậu út nhà họ Hồng ở khu số 4 khiến người ta vừa nghe tên đã sợ cứ vậy mà chết đi.
Bạch Diệc Phi nhìn những người nhà họ Hồng kia rồi nói: “Cút nhanh lên. Sau này nếu giúp bọn chúng làm chuyện xấu thì chỉ có đường chết!”
Những người nhà họ Hồng nghe anh nói vậy thì như được khoan hồng, từng người dập đầu cảm ơn.
Chỉ một lát sau, người nhà họ Hồng đều đi hết rồi, chỉ còn lại nhóm người Bạch Diệc Phi và một nhà Lục Miêu Miêu bị bắt lại.
Lục Miêu Miêu ngồi xổm trên đất, cả người run rẩy.
Lục Miêu Miêu cũng chỉ là một bé gái, chứng kiến cảnh tượng chém giết vừa rồi thì sao có chuyện không sợ được?
Huống chi dưới cái nhìn của cô bé, thì Bạch Diệc Phi chính là kẻ thù hại cả nhà cô ta, bây giờ anh lại giúp cô ta giết chết kẻ thù trực tiếp của nhà mình. Chuyện này khiến cô bé không biết nên đối mặt với Bạch Diệc Phi thế nào.
Còn có một chuyện nữa, cô bé còn thấy sợ hãi Bạch Diệc Phi, bởi vì cô ta không biết Bạch Diệc Phi sẽ xử lý mình ra sao.
Bạch Diệc Phi đi đến bên cạnh Lục Miêu Miêu, muốn vươn tay ra kéo cô ta dậy.
Nhưng Lục Miêu Miêu lại rụt về sau, sợ bị Bạch Diệc Phi đụng phải, hơn nữa ánh mắt cô bé nhìn Bạch Diệc Phi tràn đầy sợ hãi.
Bạch Diệc Phi dừng tay, sau đó từ từ rút tay về, anh thở dài một hơi rồi nói với Bạch Hổ: “Giúp tôi chăm sóc cho con bé thật tốt".
“Được", mặc dù Bạch Hổ hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Lúc này một tên thuộc hạ của nhà họ Hồng hơi khom người, vô cùng sợ hãi đi lên: “Sếp...sếp ơi, anh...anh xem...”
Tên đàn em này chính là tên vừa rồi chạy đến báo tin, cũng là tên lừa Hồng Kỳ đến đây. . Truyện Hệ Thống
Sau khi đi vào thì tên đó phát hiện ra Hồng Kỳ đã chết nằm trên mặt đất, vì thế đành phải nuốt nước miếng, vô cùng sợ hãi nên không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Bạch Diệc Phi không quan tâm nhiều như vậy, anh trực tiếp nhìn về phía Trương Hoa Bân.
Trương Hoa Bân hiểu ý nên gật đầu, anh ta lấy một túi vàng ra ném cho tên đó.
Sau đó Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Tao nói lời giữ lời, mày không cần phải sợ hãi. Cầm số vàng này tìm một chỗ nào đó yên ổn sống qua ngày đi".
“Chắc cũng không bao lâu nữa là có thể để cho mọi người tự do lựa chọn cuộc sống của mình, kể cả chuyện rời khỏi đây".
Tên đàn em nghe anh nói xong những lời này thì hơi mơ hồ. Tên đó đã hơn bốn mươi tuổi, đến đảo Lam này cũng được 10 năm.
Mặc dù đã sống ở đây nhiều năm như vậy, đã sớm quen với dáng vẻ của nơi này, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn hướng đến một cuộc sống bên ngoài như trước kia.
Vậy nên sau khi nghe anh nói như vậy thì tên đó hơi mơ hồ, sau đó thì rất kích động và vui sướng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tên đó tình nguyện bán đứng Hồng Kỳ.
Lúc này Diệp Hoan đột nhiên hỏi: “Bạch Diệc Phi, anh thật sự muốn phá vỡ ranh giới của đảo Lam sao?”
“Đúng vậy", Bạch Diệc Phi trầm giọng trả lời.
Vẻ mặt Diệp Hoan rất nghiêm túc: “Muốn làm vậy thì nhất định phải khiến nơi này hoàn toàn tách khỏi tay liên minh doanh nghiệp. Chuyện này thật sự rất khó khăn".
“Nhưng mà nếu như thành công, vậy thì anh có thể làm vua xứ này".
Nghe Diệp Hoan nói vậy thì Bạch Diệc Phi không khỏi cười lạnh một tiếng: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm vua".
Dù sao đây cũng là xã hội hiện đại, gọi là vua thì cũng có cảm giác không thích hợp lắm.
Huống chi ba năm trước anh cũng chỉ là một gã trai đến từ nông thôn, sao dám mơ đến việc làm vua chứ? Cho dù bây giờ anh đã trưởng thành, có chút năng lực thì cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Giấc mơ và mục tiêu của Bạch Diệc Phi vẫn không thay đổi, đó chính là cùng vợ con, bố mẹ vợ trải qua những tháng ngày yên ổn.
Lâm Cuồng thấy thế thì hỏi: “Sau đây chúng ta nên làm gì?”
Bạch Diệc Phi nhìn Diệp Hoan và Lâm Cuồng một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Diệt trừ nhà họ Hồng. Nhưng mà tôi cần sự trợ giúp của hai người".
Diệp Hoan nghe thế thì đưa tay ra, làm tư thế hất tay.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng nắm lấy tay của Diệp Hoan.
Lâm Cuồng cũng đặt tay mình lên đó.
Lâm Cuồng nói rất nghiêm túc: “Mặc kệ tương lai nhà họ Bạch có do anh làm chủ hay không, thì Lâm Cuồng em đều tình nguyện kết liên minh với anh, em có thể liều mạng vì anh”.
Bạch Diệc Phi nghe cậu ta nói vậy thì trong lòng rất cảm động: “Sau này chúng ta chính là anh em vào sinh ra tử. Nếu như cậu có khó khăn gì, anh cũng tình nguyện dùng tính mạng mình để giúp đỡ".
Diệp Hoan nhìn bọn họ như vậy thì thoáng trầm mặc, sau đó không nhịn được cười nói: “Hai thằng đàn ông đàn ang với nhau sao buồn nôn vậy chứ? Tôi nổi hết cả da gà rồi này".
Bạch Diệc Phi và Lâm Cuồng nhìn nhau một cái, đột nhiên thấy hơi xấu hổ. Hành vi vừa rồi của bọn họ quả thật là có hơi buồn nôn một chút.
- ------------------