Sau đó gã quay người rời khỏi nhà bếp.
Chị em nhà Dương Xảo nghe xong liền mừng rỡ không thôi.
Dương Lâm lại ôm lấy cánh tay của Bạch Diệc Phi: "Đại ca, sau này anh sẽ là anh hai của em!"
"Anh thật sự rất lợi hại! Không ngờ anh cũng biết nấu ăn, lại còn nấu ăn ngon như vậy!"
Dương Xảo cũng nhìn Bạch Diệc Phi với khuôn mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, đây chính là sự ngưỡng mộ của cô đối với tài nấu nướng của Bạch Diệc Phi.
Kích động một hồi, Bạch Diệc Phi lại cầm cái muôi lên để tiếp tục xào rau.
"Làm phiền anh rồi", Dương Xảo cảm động nói.
Món ăn của Bạch Diệc Phi khiến cho Triệu Thiên rất hài lòng, gã cũng là một người biết giữ lời hứa vì vậy trước lúc rời đi gã còn để lại một thỏi vàng.
Đôi mắt của Dương Lâm sáng rực lên không nhịn được mà giơ tay ra sờ nắn nhưng lại bị Dương Xảo đánh một cái vào tay rồi gạt ra, cô ta lại cầm thỏi vàng đó đưa cho Bạch Diệc Phi: "Cái này là của anh".
Bạch Diệc Phi không nhận lấy mà nhẹ nhàng trả lời: "Tôi tạm thời không có chỗ ở nên phải ở đây, cô cứ coi như tôi dùng thỏi vàng này để đóng tiền trọ đi!"
Dương Lâm vô cùng mừng rỡ, cậu còn mơ mộng nói: "Nếu ngày nào chúng ta cũng kiếm được một thỏi vàng như vậy thì chúng ta sẽ có thể nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này phải không?"
"Em mơ mộng quá ha!", Dương Xảo tức giận trừng mắt với cậu một cái, lại quát: "Đi, trong nhà hết thịt rồi, đi mua ít thịt về đây".
Dương Xảo lại quay sang nói với Bạch Diệc Phi: "Thỏi vàng này anh cứ cầm đi, nếu không có anh thì chúng tôi... Dù sao thì chúng tôi cũng không thể lấy thỏi vàng này được".
Cô ta nói xong liền nhét thỏi vàng vào tay của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đẩy thỏi vàng trở về: "Cô xem tôi làm sao có thể ăn không ở không ở nhà cô được? Hơn nữa tôi cũng không thiếu tiền, tôi chỉ là đi vội quá nên quên mang theo mà thôi".
Hai người đùn đẩy một hồi lâu thì Dương Xảo mới miễn cưỡng cất thỏi vàng đi.
"Anh Bạch, làm sao mà anh lại quen Lâm Tử nhà tôi thế?", Dương Xảo tò mò hỏi, ban đầu cô ta còn tưởng anh là khách tới đây để ăn cơm nữa kìa.
Dĩ nhiên anh không thể nói là do đánh lộn mới quen được, nếu không thì Dương Lâm khó tránh khỏi bị đánh no đòn, vì thế anh nhẹ nhàng trả lời: "Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên đường".
Lâm Tử xách túi thịt trở về thì nhìn thấy hai người đang chuyện trò với nhau liền hỏi một câu: "Hai người nói chuyện gì thế?"
Dương Xảo đáp: "Còn không phải là đang hỏi hai người quen biết nhau như thế nào hay sao?"
Lâm Tử khựng lại, sau đó cười khà khà nói: "Em gặp anh ấy sau khi đi uống rượu ở bar đấy".
Bạch Diệc Phi: "...".
Bây giờ Bạch Diệc Phi mới thấm thía được câu nói: Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu, anh đúng là tự đào hố chôn mình mà.
Dương Xảo lập tức phát hiện ra có điều gì đó không đúng, đáp án của hai người hoàn toàn khác nhau, nhìn một cái là biết ngay có vấn đề, vì thế Dương Xảo cầm lấy cái muôi lên chuẩn bị dạy dỗ thằng em giời đánh của mình.
Dương Lâm vốn không biết nói dối, Dương Xảo chỉ cần tra hỏi một hồi là đem chuyện mình đi đánh nhau với người ta ra khai sạch, sau đó cậu ăn đòn không trượt phát nào.
Tầng một là cửa hàng, tầng hai chính là nơi bọn họ ở mà căn nhà chỉ có hai phòng cho nên Bạch Diệc Phi và Dương Lâm đành phải ở cùng nhau.
Dương Lâm nằm trên giường kêu oai oái.
Bạch Diệc Phi còn cười cợt: "Chị của em chỉ muốn tốt cho em thôi".
Dương Lâm cắt ngang một tiếng: "Em biết rồi, em nói cho anh biết, chẳng qua là em nể mặt chị em thôi, nếu đứa khác mà dám đánh em, em sẽ tẩn cho nó không còn răng mà ăn cháo".
Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng nói: "Thật ra chị em đối xử với em rất tốt, em nên biết ơn chị ấy".
"Cô ấy không muốn em ra ngoài đánh nhau với người ta".
"Nếu như em đánh nhau với người ta mà gặp nguy hiểm thì chị em sẽ chỉ có một thân một mình thôi".
Dương Lâm ngẩn người sau đó vùi đầu vào ga trải giường: "Đúng thế, chị em một thân một mình sẽ bị người ta bắt nạt mà em lại không thể bên cạnh bảo vệ chị ấy được".
Trong căn phòng không có cửa sổ, ở lâu không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt.
Buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì làm, Bạch Diệc Phi liền muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Lúc ra khỏi cửa anh nhìn thấy Dương Lâm nhưng không gọi cậu ấy, vừa mới đi ra ngoài anh đã nghe thấy tiếng nước chảy "rào rào", Bạch Diệc Phi cũng không để tâm lắm mà tiếp tục xuống tầng hóng gió.
Lúc anh quay trở về vừa vặn đi ngang qua nhà tắm.
Nhà tắm nằm ở giữa hai phòng ngủ.
Bạch Diệc Phi đi ngang qua nhà tắm thì đúng lúc cánh cửa nhà tắm mở ra.
Dương Xảo quấn một chiếc khăn tắm màu trắng rồi đi ra, sau đó ánh mắt hai người ngây ngẩn chạm vào nhau.
Những nếp nhăn và vết rỗ trên khuôn mặt của Dương Xảo đều biến mất mà thay vào đó là một gương mặt với làn da trắng nõn như trứng gà bóc trông vô cùng xinh đẹp.
Dương Xảo bị dọa sợ hết hồn, cúi đầu mau chóng rời đi.
Bạch Diệc Phi không cần nghĩ nhiều đã hiểu rõ nguyên nhân.
Cô gái có dáng vẻ xinh đẹp như vậy lại không có chỗ dựa, ở trên hòn đảo "ăn thịt người không nhả xương" sợ là khó mà sống được cho nên mới giả vờ làm cho bản thân xấu xí một chút.
Suy nghĩ một hồi, Bạch Diệc Phi bất giác thở dài, Dương Xảo quả thực đã sống không hề dễ dàng.
Trở về phòng không bao lâu, Dương Xảo gõ cửa: "Anh Bạch, anh có rảnh không, chúng ta nói chuyện một lúc đi".
Bạch Diệc Phi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Dương Xảo đã khôi phục lại dáng vẻ xấu xí ban đầu, anh cũng không nói gì mà cùng cô ta đi xuống dưới tầng.
Hai người ngồi ở bàn ăn.
Bạch Diệc Phi mở lời trước: "Cô đừng trách Lâm Tử, thật ra nó cũng muốn kiếm chút tiền nên mới đi đánh nhau với người ta, nó nói ước mơ lớn nhất của nó là kiếm đủ tiền để có thể mang cô rời khỏi nơi này".
Dương Xảo gật đầu, cô ta không phải không nghĩ như vậy, chỉ là: "Anh Bạch, chuyện vừa nãy, anh có thể giữ bí mật cho tôi được không?"
Bạch Diệc Phi sững lại, ngay sau đó liền hiểu ra, anh gật đầu nói: "Được".
Sau đó, Dương Xảo và Bạch Diệc Phi bắt đầu tán dóc, nhờ Dương Xảo mà anh đã hiểu hơn về thông tin của Đảo Lam.
Hóa ra Đảo Lam không phải do một mình Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô khai thác mà có cả tám nước nữa cùng khai thác, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô chỉ chiếm 1/8 trong đó mà thôi.
Tám nước đều có đất tập trung ở trên Đảo Lam, nói đơn giản là đều có một thành phố, nơi này gọi là thành phố Lam, chính là do Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô nước Hoa nắm trong tay.
Mà thành phố Lam có tổng cộng sáu mỏ vàng, cho nên phân thành sáu khu, vị trí hiện tại của bọn họ là ở khu số ba.
Bạch Diệc Phi hiểu những người này không muốn phát triển ở đây, mà bọn họ muốn trở về thành phố Thiên Bắc.
Anh muốn đi trộm dầu.
Bạch Diệc Phi hỏi Dương Xảo: "Nơi này có xe gì có thể ngồi không? Xe buýt chẳng hạn?"
Dương Xảo lắc đầu: "Không, chỉ tầng lớp thượng lưu mới có tư cách có xe".
Bởi vì tiền mua một chiếc xe cực kỳ "chát", bọn họ lại chỉ đủ tiền mua hai vé tàu, tầng lớp hạ lưu như bọn họ chỉ muốn trở về, tiền tích góp được đều dùng để mua vé tàu thì lấy đâu ra tiền mua xe?
Bạch Diệc Phi nghe những lời này xong thì vô cùng khiếp sợ.
Chỉ có tầng lớp thượng lưu mới có tiền mua xe, hơn nữa đều trả tiền một lần, những người thuộc tầng lớp hạ lưu kia có số tiền này không bằng đi mua vé tàu về nhà còn tốt hơn.
Bạch Diệc Phi không khỏi kinh ngạc, ở chỗ này cứ có tiền thì muốn làm gì cũng được, kể cả tội ác.
Không, ở chỗ này, nó không được coi là tội ác.
Đó chính là sự thỏa mãn dục vọng.
Thử hỏi, nếu như có tiền, muốn làm cái gì thì làm, thậm chí ngay người cũng có thể giết, vậy những người này còn muốn rời đi sao?
Dương Xảo đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: "Anh muốn rời khỏi đây sao?"
Bạch Diệc Phi dừng lại một lát sau đó thành thật gật đầu: "Phải".
Anh nhất định phải rời khỏi nơi này, bên ngoài còn có những người anh em xương máu, người thân cùng với người vợ đang đợi anh trở về.
Cho nên, anh nhất định phải rời khỏi đây.
Dương Xảo cười nói: "Nhìn một cái cũng biết anh không phải người ở đây".
"Dễ nhận ra lắm à?", Bạch Diệc Phi ngạc nhiên hỏi.
Dương Xảo mỉm cười đáp: "Bởi vì trong mắt anh không có dục vọng".
Mỗi người ở trên hòn đảo này đều có dục vọng.
Khát vọng của những người thuộc tầng lớp thượng lưu thì không cần phải nói nhiều, còn những người thuộc tầng lớp hạ lưu, bọn họ chỉ mong có thể góp đủ tiền để rời khỏi nơi này, mong muốn của bọn họ thậm chí còn mãnh liệt hơn cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Dương Xảo dừng lại một chút rồi cắn môi nói: "Nếu như anh có thể rời đi, tôi có thề cầu xin anh một việc không".
"Việc gì thế?"
"Nếu như anh có thể rời đi, anh có thể...", Dương Xảo cắn môi: "Có thể đem theo Lâm Tử không? Nếu như anh chấp nhận, anh muốn tôi làm gì cũng được".