Sau khi Dương Xảo lau xong thì cầm lấy tay Từ Lãng, nhẹ nhàng nói: “Anh Lãng, anh nhất định sẽ tốt lên, em luôn chờ anh khỏe lại”.
Lời của Dương Xảo đã khiến Từ Lãng sửng sốt.
Anh ta bắt đầu hoài nghi phán đoán của bản thân.
Dù anh ta không muốn tin rằng Dương Xảo là gián điệp, nhưng chính mắt anh ta đã nhìn thấy.
Đó cũng là lần đầu tiên anh ta không muốn tin vào điều xảy ra trước mắt.
Từ lần đầu tiên Dương Xảo nói với anh ta: “Em đợi anh”, thì Từ Lãng đã cảm thấy có gì đó trong anh ta thay đổi.
Rồi sau này khi nghe những điều mà thuyền trưởng kia nói, cộng thêm việc hiện giờ bên cạnh có người lo lắng chăm sóc, nên anh ta dường như đã hiểu ra được gì đó.
Cũng giống như lời vị thuyền trưởng kia, sau khi bản thân có người mình phải vướng bận thì lý do để sống cũng trở nên đơn giản, rõ ràng hơn.
Bên này gió yên biển lặng thì bên thành phố Hoa Thượng lại sấm chớp ầm ầm.
Trong một quán bar ở thành phố Hoa Thượng.
Trên đất có vô số người nằm rạp, có người đã chết, có người bị thương đau đến kêu cha gọi mẹ.
Mà tất cả đều bị một người mặc áo đen đánh ngã.
Vương Hầu chỉ kịp mặc thêm cái quần, còn những thứ khác thì không kịp mặc, sau đó chạy ra ngoài từ cửa sau.
Đây là lần đầu tiên hắn ta sợ một người như thế này.
Hắn ta thật sự không ngờ bọn họ lại tới nhanh như vậy.
Vương Hầu lấy điện thoại ra gọi điện cho một tên đàn em của mình: "Tình hình bên chúng mày bây giờ thế nào?”
“Đại ca, các anh em bên này đều bị đánh gục hết rồi, bọn người kia rất hung hãn, tổng cổng cũng chỉ có 30 tên, nhưng ai nấy đều rất lợi hại, vung tay vung chân cái thôi mà có thể giết được 7, 8 người bên mình”.
“Đại ca, anh mau chạy đi, mau...”
“Á!”
Người trong điện thoại vẫn chưa nói xong thì một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Sau đó trong điện thoại truyền đến một âm thanh xa lạ.
“Vương Hầu có phải không?”
Lúc này Vương Hầu đang một mình trốn trong một con hẻm tối, nghe thấy âm thanh của đối phương thì cả người không khỏi run rẩy: "Mày là ai?”
“Thành phố Thiên Bắc và Hoa Thượng nước sông không phạm nước giếng, nhưng bọn mày lại cứ cố tình chọc vào lửa, vì vậy cũng không thể trách bọn tao được”, âm thanh trong điện thoại vô cùng lạnh lùng.
Vương Hầu không ngừng run rẩy: "Bọn mày là người của Bạch Diệc Phi?”
Đối phương không trả lời câu hỏi của hắn ta mà chỉ nói: "Mau chạy đi”
Vương Hầu không hiểu ý: “Có ý gì?”
Ở đầu bên kia, Trần Ngạo Kiều cười lạnh: "Nhân lúc trời tối thì mau chạy đi, coi như cho mày một chút hi vọng, nhưng tao nghĩ dù thế nào thì mày không trốn thoát được đâu”.
Trần Ngạo Kiều nói xong thì trực tiếp cúp máy, sau đó vứt điện thoại trên tay xuống, nghiền nó thành mảnh vụn.
Bọn họ đang ở trong một quán karaoke, loại phổ biến nhất, những quán karaoke này bình thường có rất nhiều người, nhưng hôm nay gần như không ai cả, khắp nơi thì lộn xộn, còn có một đám người nằm trên mặt đất.
Những người áo đen phụ trách đi tìm kiếm từ trong các phòng đi ra, bọn họ tập hợp ở đại sảnh rồi nói với Trần Ngạo Kiều: “Không tìm thấy Vương Hầu”.
Trần Ngạo Kiều gật đầu rồi lạnh lùng nói: “Tao vừa nói chuyện điện thoại với hắn ta, hắn ta đang ở quán bar K2, lúc bọn lão Cửu đến đó thì hắn ta đã chạy rồi”.
Người mặc áo đen nhíu mày: "Hắn ta đã trốn mất, còn cải trang nữa, vậy chúng ta làm sao tìm được đây?”
Trần Ngạo Kiều cười: "Trước đây cũng đã nói với Bạch Diệc Phi việc này, Bạch Diệc Phi bảo chúng ta không phải xã hội đen, cũng không phải dân làm ăn chân chính, vì vậy chúng ta không có ưu thế trên cả hai phương diện này”.
“Vương Hầu bây giờ chỉ có một mình, lại đang chạy trốn, trên người không có thứ gì cả thì hắn ta có thể chạy đi đâu chứ?”
“Vì vậy hắn ta nhất định sẽ liên lạc với đàn em, tới lúc đó chúng ta sẽ dùng tiền đập thẳng vào mặt đàn em hắn ta, tao không tin đàn em của tên đó lại không có yêu tiền”.
“Dù thế nào thì hắn ta cũng không chạy thoát được đâu”.
....
Trong một phòng đánh bi-a.
Mặc dù không có ai tới đây chơi bi-a nhưng trong phòng vẫn đông nghịt người, trên mặt đất có mấy tên lưu manh nằm vật ra, trước bàn đánh bi-a cũng có mấy người khác đang ngồi.
Trần Ngạo Kiều rút thẻ ngân hàng rồi vứt lên trên bàn đánh bi-a: “Ai mang được Vương Hầu về đây thì tấm thẻ ngân hàng này là của người đó, trong thẻ có 1 triệu”.
“Đương nhiên nếu như không tìm được thì không những không sờ được vào số tiền này, mà cái mạng của bọn mày cũng đi toi luôn, bọn mày chọn đi”.
Mấy tên lưu manh nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng kia không chớp mắt.
1 triệu!
Mẹ nó, còn cần lựa chọn à?
....
Trời vừa sáng đã có một chiếc taxi đi về phía trạm đường sắt cao tốc của thành phố Hoa Thượng.
Trên xe ngoài tài xế ra thì cũng chỉ có hai người, một người là Vương Hầu đã thay đổi quần áo, lúc này hắn ta đang nói chuyện với người bên cạnh: "Bọn mày bị gì thế? Không phải bảo nó chuẩn bị tiền cho tao à? Mẹ nó, vậy tiền đâu?”
“Anh Hầu, tên đó vừa gọi điện cho em, nó nói bị người ta theo dõi, vừa cắt đuôi được, bây giờ đang trốn trong nhà vệ sinh ở trạm đường sắt cao tốc”, tên đàn em ở bên cạnh đáp.
“Nó nói tiền vẫn còn trên người”.
Vương Hầu nghe vậy thì có chút ngạc nhiên: "Nó rút tiền rồi à?”
“Nó nói như vậy đó anh”.
“Đồ ngu! Nó không biết chuyển tiền qua tài khoản à?”, Vương Hầu tức giận.
Tên đàn em dường như cũng vừa ý thức được: "Đúng thế, sao không trực tiếp chuyển khoản nhỉ?”
Vương Hầu cả kinh: "Đệt! Tên kia có vấn đề!”
“Mau quay đầu, đi đường nhỏ ra vùng ngoại ô”.
Tài xế nghe vậy thì lập tức quay đầu.
Trên đường Vương Hầu vẫn chưa hoàn hồn, từ tối hôm qua đến bây giờ hắn ta cuối cùng cũng ý thức được lời nói của ông chủ với hắn ta quan trọng đến mức nào, nếu như hắn ta nghe theo lời của ông chủ thì không chừng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Trên mặt tên đàn em bên cạnh tràn đầy vẻ lo lắng: "Đại ca, chúng ta sau này...”
Vương Hầu trừng mắt nhìn tên đàn em: “Đừng nói lung tung! Bọn chúng cũng chỉ có hơn mười tên, lẽ nào có thể cướp được mối làm ăn hơn 10 năm ở thành phố Hoa Thượng của tao sao?”
“Lần này là tao không phòng bị nên mới để bọn chúng đắc ý, đợi tao tập hợp lại lại các anh em, mấy trăm người dạo gậy đầy đủ thì còn sợ bọn chúng sao?”
“Tới lúc đó tao sẽ đánh cho bọn nó phải cút về thành phố Thiên Bắc luôn, xong lại đập tan hang ổ của bọn chúng, hừ!”
Tên đàn em nghe thấy vậy thì gật đầu: "Đúng đúng, ở thành phố Hoa Thượng này đại ca có tiếng nói nhất".
Tài xế đưa bọn họ tới một vùng nông thôn ở ngoại thành, nơi đây gọi là thôn Phong Tân, bọn họ dừng xe trước cửa một hộ gia đình ở cuối phía Bắc.
Sau khi xuống xe, tên đàn em đi gõ cửa.
Không lâu sau một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi đi ra, ông ta nhìn bọn họ rồi hỏi: "Mấy người tìm ai?”
Tên đàn em mở miệng: "Bác trai, xin chào, chúng cháu là...”
Không đợi tên đàn em nói xong thì Vương Hầu đã xông tới, sau đó cắm thẳng con dao vào ngực người đàn ông trung niên.
Người đàn ông bất ngờ trừng lớn, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhưng miệng bị Vương Hầu bịt chặt nên ông ta không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Người đàn ông kia cứ thế chết đi, ông ta chỉ mở cửa thôi nhưng không hiểu sao lại bị giết.
Vương Hầu thấy tên đàn em vẫn còn đang sừng sỡ thì hét lên: "Mày còn đứng ngốc ở đó làm gì? Không mau kéo ông ta vào rồi khóa cửa lại”.
Tên đàn em nhìn thấy cảnh tượng này thì chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu, sau đó kéo người đàn ông kia vào bên trong.
Hơn mười phút sau, ba chiếc xe thương vụ cũng đi vào thôn Phong Tân.
Họ dừng xe ở chỗ cách xe của Vương Hầu 100m.
Bạch Diệc Phi xuống xe, sau đó là Bạch Hổ, Trần Hạo.
Sau khi xuống xe, Bạch Diệp Phi nhìn gia đình nơi Vương Hầu đang ẩn náu, sau đó nói với Trương Hoa Bân: "Tra được cái gì không?”
Trương Hoa Bân gật đầu: "Việc này có chỗ không thích hợp”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
“Tình hình như tối hôm qua chính là sở trường của Từ Lãng, anh ta có thể dễ dàng biết được kẻ địch ở đâu rồi giết ba tên, việc này là bình thường, nhưng tại sao tay bắn súng của đối thủ lại có thể nhìn rõ được Từ Lãng trong lúc hai bên đánh nhau chứ?”