Khi gần đến bệnh viện, Lưu Trúc sáp đến gần Bạch Diệc Phi, bà ấy sợ bị Lý Cường Đông nghe thấy nên khẽ nói: “Cậu cảm thấy Hiểu Anh thế nào?”
Sắc mặt Bạch Diệc Phi trở nên cứng ngắc, có chút ngại ngùng.
Tình hình hiện tại là em gái anh phát bệnh đột ngột, rất nguy cấp, nhưng vào thời điểm mấu chốt như vậy lại hỏi một vấn đề như thế, nếu đổi thành người khác, e rằng Bạch Diệc Phi sớm đã trở mặt rồi.
Mà câu hỏi này lại đến từ người có thể cứu em gái anh, thế nên Bạch Diệc Phi không dám nổi giận, nhưng thật sự xấu hổ.
Lưu Trúc cứ nghĩ rằng Lý Cường Đông không nghe thấy, nhưng ông ấy là một cao thủ, không lí nào không nghe thấy được?
Lý Cường Đông là bố vợ của anh, hỏi câu này ngay trước mặt bố vợ mình, toàn thân Bạch Diệc Phi ngay lập tức trở nên căng cứng.
Sau cùng Bạch Diệc Phi chỉ có thể trầm giọng đáp: “Tôi kết hôn rồi”.
Lưu Trúc lại không quan trọng chuyện này, bà nói: “Kết hôn rồi thì sợ gì? Chẳng phải có đất nước 1 chồng nhiều vợ đó sao? Thêm một người vợ cậu còn không vui à?”
Bạch Diệc Phi không khỏi lúng túng, không biết nói gì cho phải.
Lưu Trúc tiếp tục nói nhỏ với anh: “Tôi biết Hiểu Anh nó thích cậu, cậu có thể cân nhắc một chút, con bé cũng không tồi, vả lại tính tình lương thiện y thuật tốt, như thế chẳng phải bên mình lúc nào cũng có bác sĩ sao? Thuận tiện biết bao!”
Trong khoảng thời gian 10 phút còn lại, Lưu Trúc không ngừng nói với Bạch Diệc Phi về việc Lưu Hiểu Anh tốt như thế nào, lấy cô ta về sẽ có lợi ích ra sao.
Bạch Diệc Phi chỉ hận không thể bay đến bệnh viện ngay lập tức.
Cuối cùng cũng đến nơi, Lưu Trúc đã vào phòng cấp cứu.
Bạch Diệc Phi và những người khác đợi ở bên ngoài.
Nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.
Lưu Trúc nói: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, cứ chăm sóc trước, qua đêm nay là không sao rồi”.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi tạm thời yên tâm, bày tỏ lòng biết ơn với Lưu Trúc.
Lý Tuyết cũng cùng anh cảm ơn.
Lưu Trúc liếc nhìn Lý Tuyết, khẽ thở dài rồi đi ngang qua bọn họ.
Khi đến cuối hành lang rẽ vào góc, bà ấy gặp Lý Cường Đông.
Lưu Trúc không quen biết Lý Cường Đông, chỉ gặp qua vài lần nhưng cũng biết rằng ông là người thân của Bạch Diệc Phi, vậy nên gật đầu lịch sự như một lời chào.
Thấy vậy, Lý Cường Đông cũng gật đầu lịch sự và đi ngang qua nhau.
Tuy nhiên, lúc này Lý Cường Đông đột nhiên nói nhỏ với Lưu Trúc: “Con gái tôi xinh đẹp hơn cháu gái của bà nhiều, vả lại tình cảm của nó với Bạch Diệc Phi rất sâu sắc!”
Nói xong câu này, Lý Cường Đông trực tiếp rời đi.
Mà Lưu Trúc kinh ngạc quay đầu nhìn Lý Cường Đông.
“Rõ ràng là nói rất nhỏ rồi mà, sao có thể nghe thấy được nhỉ?”, Lưu Trúc xấu hổ lẩm bẩm.
...
Trong phòng bệnh, Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết và Lưu Tử Vân đều nhìn em gái Bạch Diệc Linh đang nằm trên giường.
Lý Cường Đông bước vào, nhìn thấy nhiều người như vậy liền nói: “Diệc Linh vừa mới tỉnh, sức khỏe còn rất yếu, đừng quấy rầy nó, để nó nghỉ ngơi trước đã!”
Lưu Tử Vân cảm thấy Lý Cường Đông nói có lý liền nói với Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết: “Vậy mẹ về nấu một chút cháo, ngày mai mang tới, hai đứa chăm sóc cho Diệc Linh đi nhé”.
Bạch Diệc Phi lập tức nói: “Mẹ, không cần đâu, con gọi đồ ăn ngoài là được rồi”.
Lưu Tử Vân trừng mắt bất mãn nói: “Đồ ăn ngoài sao vệ sinh bằng đồ tự nấu? Người ốm cần chú ý ăn uống, để mẹ nấu cháo đi, sáng mai mang đến”.
“Đừng có mà gọi đồ ăn ngoài đấy”.
Dặn dò thêm vài câu nữa Lưu Tử Vân mới rời đi, sau đó liếc nhìn Lý Cường Đông bên cạnh nói: “Ông còn không đi lái xe?”
Lý Cường Đông lắc đầu nói: “Bà về trước đi, tôi có chuyện cần nói với Bạch Diệc Phi”.
Lưu Tử Vân rất bất mãn trừng Lý Cường Đông một cái, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lý Cường Đông, chắc là có việc cần làm, thế nên chỉ lầm bầm một câu: “Đúng là lắm chuyện!”
Nói xong, bà ta một mình rời đi trước.
Bạch Diệc Phi nghe thấy Lý Cường Đông nói có việc cần bàn với mình, vội vã nghiêm nghị, Lý Cường Đông là cao thủ cấp 1, ông ấy nhất định biết rất nhiều chuyện.
Bây giờ nghĩ lại, Bạch Diệc Phi mới thấy mình đúng là đồ ngốc.
Lý Cường Đông được nhà họ Bạch ủng hộ, sau đó thành lập lên tập đoàn Tiểu Đông, trong số rất nhiều người, tại sao gia tộc lại chọn Lý Cường Đông?
Trước kia anh không nghĩ tới chuyện này, nhưng hiện tại xem ra không phải là trùng hợp, chắc chắn có nguyên nhân đặc biệt nào đó.
Bạch Diệc Phi nói với Bạch Diệc Linh: “Em nghỉ ngơi nhé, anh ra ngoài một chút!”
Bạch Diệc Linh nhìn anh trai rồi khẽ gật đầu.
Bạch Diệc Phi lại nhìn sang Lý Tuyết, cô bèn nói: “Em ở đây, anh yên tâm”.
Bạch Diệc Phi đi theo Lý Cường Đông rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Tuyết và Bạch Diệc Linh.
Bạch Diệc Linh lần đầu tiên gặp Lý Tuyết, vẫn có chút rụt rè, trong đôi mắt nhỏ có chút tò mò và đề phòng.
Lý Tuyết cười nói: “Có chỗ nào khó chịu không? Em uống nước nhé?”
Bạch Diệc Linh khẽ lắc đầu.
Lý Tuyết vươn tay nhẹ nhàng sờ lên trán Bạch Diệc Linh, cười dịu dàng nói: “Vậy em ngủ một giấc đi, chị dâu ở đây cùng em”.
Bạch Diệc Linh chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết, đột nhiên bật khóc, sau đó âm thầm rơi lệ.
Lý Tuyết giật mình, nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước mắt, nhưng ngay sau đó nước mắt của Bạch Diệc Linh lại trào ra.
“Sao vậy, em có chỗ nào khó chịu? Đừng dọa chị dâu chứ?”, Lý Tuyết lo lắng hỏi.
“Chị dâu...”, Bạch Diệc Linh nghẹn ngào nói.
Có lẽ vào lúc này, cô ấy mới thừa nhận người chị dâu này, bởi vì cô cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm của Lý Tuyết dành cho mình.
“Chị dâu ở đây, ở bên cạnh em, em nghỉ ngơi đi, đừng khóc nữa”, Lý Tuyết nhẹ nhàng an ủi.
Sau khi khóc một hồi, Bạch Diệc Linh mới hỏi: “Anh em vì em mới không đi thủ đô, cái này em đều biết, anh chị đi đi, không cần quan tâm đến em”.
“Em nói gì ngốc vậy?”, Lý Tuyết kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Linh, sao có thể để cô bé nghĩ vậy: “Không phải tại em. Đừng nghĩ ngợi lung tung”.
Bạch Diệc Linh khẽ lắc đầu nói: “Chị dâu không cần an ủi em, em biết hết mà”.
Lý Tuyết vội vàng nói: “Thật sự không phải như em nghĩ, đừng nghĩ nhiều nữa, mau nghỉ ngơi đi”.
Bạch Diệc Linh chớp mắt đột nhiên hỏi: “Chị dâu, em bị bệnh gì vậy? Bao giờ được xuất viện?”
“Chị dâu lát nữa đi hỏi bác sĩ cho em nhé”, Lý Tuyết khẽ đáp.
Nhưng Bạch Diệc Linh lại nói: “Chị dâu đi hỏi ngay bây giờ được không?”
“Được, bây giờ chị đi hỏi ngay, em ngủ đi”.
Bạch Diệc Linh khẽ gật đầu, Lý Tuyết rời khỏi phòng bệnh đi tìm Lưu Hiểu Anh.
...
Bạch Diệc Phi đi theo Lý Cường Đông lên sân thượng của bệnh viện.
Lúc này tâm trạng của anh rất phức tạp. Đầu tiên là em gái anh vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, anh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó là thân phận của Lý Cường Đông, anh không biết phải đối diện như thế nào.
“Bố!”
Bạch Diệc Phi khẽ kêu một tiếng.
Lý Cường Đông nhìn về phía xa xăm, nhàn nhạt nói: “Bố biết con có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, bố cũng vậy, bố chỉ biết con là người được lựa chọn, nhưng cũng không biết tại sao lại là con”.
Bạch Diệc Phi lập tức hỏi ngay: “Được chọn gì, chọn để làm gì?”
Lý Cường Đông khẽ lắc đầu thở dài: “Hiện tại con chưa thích hợp để biết chuyện này”.
“Tại sao?”
Bạch Diệc Phi không hiểu, nếu người khác không nói với anh, anh có thể hiểu, nhưng tại sao Lý Cường Đông cũng không nói? Lý Cường Đông là bố vợ anh cơ mà.
Vậy có nghĩa là bí mật này cực kì đáng sợ, bởi vì một cao thủ cấp 1 như Lý Cường Đông cũng không dám nói.
Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi: “Bố đang sợ gì sao?”