Nhưng anh vẫn cảm thấy giống như đánh phải một vách tường bằng sắt, khuỷu tay bị chấn động đến tê rần.
Đúng vào một giây khẽ dừng lại này, một cú đấm khác của Đạt Tư đã đánh lên vai của Bạch Diệc Phi.
“Ầm!”
Bạch Diệc Phi bị đánh bật ra ngoài.
…
Vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi bị đánh bay, Lưu Hiểu Anh không kiềm được sốt ruột, vứt luôn cây dù trong tay định xông về phía anh, nhưng lại bị Trịnh Tùng kéo trở lại.
Lưu Hiểu Anh chỉ đành nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi ở trên con dốc, ánh mắt ngập sự lo lắng.
Mà đám người Nam Môn ở phía trước mặt thì lại hoan hô rào rào.
“Đánh được lắm!”
“Đại ca Đạt Tư uy vũ!”
“Giết chết anh ta!”
Đạt Tư cười vặn vẹo nhìn Bạch Diệc Phi, trong mắt toàn là kiêu ngạo và khinh thường: “Thực lực của mày cũng không đến nỗi tệ, đã gần chạm đến cấp một trung cấp rồi, nhưng đáng tiếc, mày lại gặp phải tao”.
Nói xong câu này, Đạt Tư bật cười, một chân dẫm lên đầu của Bạch Diệc Phi: “Cú đấm của mày đánh lên người tao, chỉ giống như đang gãi ngứa cho tao thôi”.
“Rầm!”
Lúc Đạt Tư nói câu này, hắn ta nhấc chân lên định dẫm mạnh xuống.
Bạch Diệc Phi vội vàng lăn một vòng trên đất tránh được, mà chỗ anh vừa mới nằm bây giờ đã bị Đạt Tư dẫm thành cái hố nhỏ sâu mười cm.
Đạt Tư thấy Bạch Diệc Phi tránh được thì cũng không quá bất ngờ, hắn mỉm cười nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Đúng là không biết ai đã cho mày can đảm, lại dám đến thách đấu với tao?”
Nói xong câu này, Đạt Tư lại nhấc chân lên đạp về phía Bạch Diệc Phi.
Lần này Bạch Diệc Phi không tránh đi mà đưa hai tay lên chặn lại đòn tấn công của Đạt Tư.
Nhưng dường như không hề có tác dụng gì, Bạch Diệc Phi còn bị cú đá này của Đạt Tư đá văng ra ngoài.
Đạt Tư nhìn Bạch Diệc Phi bị đá bay, cười lạnh lùng một tiếng: “Con mẹ nó, còn dám nói với tao, muốn đến tìm tao báo thù cho một tên thủ hạ thấp hèn?”
“Con mẹ mày, giờ mày đang báo thù cái kiểu gì? Đến chịu chết thì có!”
“Loại sâu bọ phương Bắc ngu si!”
Xong vừa nói hết câu này, biểu cảm của hắn bỗng cứng ngắc, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi từ dưới mặt đất bò dậy, dùng đôi mắt sáng rực của anh dán chặt vào Đạt Tư.
Trong đôi mắt sáng rực không hề lộ ra bất kỳ hoang mang và sợ hãi nào, ngược lại nó rất bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này khiến cho Đạt Tư cảm nhận được nguy hiểm.
Cho nên hắn ta bất giác giật lùi lại một bước, theo bản năng muốn tránh xa Bạch Diệc Phi ra.
Chỉ là hắn ta vừa mới lùi về sau một bước, Bạch Diệc Phi đã đột ngột xông đến, trong tình huống bất đắc dĩ, Đạt Tư lập tức phản ứng lại, tung một quyền sấm sét về phía Bạch Diệc Phi.
Xong cú đấm của hắn ta đã bị hai cánh tay của Bạch Diệc Phi ôm chặt trong lòng.
Đạt Tư giật mình sửng sốt, chẳng kịp nghĩ nhiều bèn dùng bàn tay còn lại tung một đấm về phía đầu Bạch Diệc Phi.
Khả năng chịu đòn của Bạch Diệc Phi rõ ràng là không bằng Đạt Tư, nhưng tốc độ của anh lại nhanh hơn hắn ta, cho nên đúng vào lúc cú đấm của Đạt Tư sắp đánh lên người mình, Bạch Diệc Phi liền xoay người, cơ thể anh vòng ra phía sau lưng Đạt Tư.
Sau đó hai chân Bạch Diệc Phi kẹp chặt lấy eo của Đạt Tư, lại dùng cánh tay khóa chặt cổ hắn ta từ phía sau.
Phải biết rằng, chiêu thức Bạch Diệc Phi tiếp xúc đầu tiên khi bước vào con đường học võ chính là kỹ thuật khoá người.
Sau này vì học nhiều chiêu thức khác cho nên kỹ xảo học lúc ban đầu này cũng ít được sử dụng đến, nhưng tình cờ là kỹ xảo này lại có thể lấy nhu thắng cương.
Đạt Tư cảm thấy có chút bất ngờ đối với chiêu thức này của Bạch Diệc Phi, nhưng hắn ta cũng thở phào một hơi, bởi vì Bạch Diệc Phi cũng chỉ có vậy mà thôi, tính ra cũng chẳng phải là chiêu thức sát thủ đặc biệt gì.
Cho nên một tay Đạt Tư túm chặt lấy cánh tay Bạch Diệc Phi, muốn ném anh ra khỏi người mình, đồng thời dùng cùi chỏ của một cánh tay khác húc về phía sau muốn đánh lên ngực Bạch Diệc Phi.
Đám người bên dưới thấy vậy thì cười ầm ĩ.
“Con mẹ nó, đâu ra cái thằng ngu như thế, lại định dùng kiểu chiêu thức này đánh nhau với đại ca Đạt Tư?”
“Ha ha ha…”.
“Đại ca Đạt Tư là mình đồng da sắt, chẳng lẽ còn phải sợ bị hắn khoá người sao?”
“Ngu đúng là ngu, thủ đoạn này quá thấp kém!”
Bản thân Đạt Tư cũng rất khinh thường kiểu kỹ xảo này, hắn ta cười lạnh lùng nói: “Loại mánh khoé vặt vãnh này mà mày cũng dám lôi ra để đánh với tao à?”
Cùi chỏ của Đạt Tư đập vào ngực Bạch Diệc Phi, anh đau đến mức suýt chút nữa ói máu.
Nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng, hơn nữa nhất quyết không chịu buông Đạt Tư ra đồng thời chịu đựng sự tấn công của Đạt Tư.
Những lời nói châm chọc của Đạt Tư không hề khiến anh buông lòng sự kìm kẹp của mình, mà ngược lại còn nói khẽ vào tai hắn: “Người anh em, đập đầu không?”
Đạt Tư nghe thấy câu này thì sửng sốt, không hiểu được ý của Bạch Diệc Phi là gì nhưng hắn ta lại cảm thấy có chút không ổn.
Quả nhiên như vậy, “Rầm” một tiếng vang lên.
Đạt Tư cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, tai hắn nghe ong ong.
Bạch Diệc Phi giống như lúc trước, dùng đầu của mình đập thật mạnh lên đầu Đạt Tư.
Do lực phản lại nên đầu của Bạch Diệc Phi cũng ong ong lên theo.
Hơn nữa quả thực Đạt Tư có thân hình mình đồng da sắt, cú đập này của anh cũng chẳng khác gì lấy đầu đập lên vách sắt.
Đương nhiên Đạt Tư cũng coi như đã chịu ảnh hưởng, chỉ là không nặng như Bạch Diệc Phi mà thôi.
Đợi Đạt Tư có chút mất cảnh giác, Bạch Diệc Phi liền siết mạnh cánh tay của mình khoá chặt cổ của Đạt Tư.
Vân Anh nói với anh, điểm yếu của Đạt Tư nằm ở trên cổ, lúc trước khi anh đánh một quyền lên cổ hắn thì không có gì khác lạ, anh còn tưởng là Vân Anh lừa mình.
Kỳ thực Vân Anh không hề lừa anh.
Quả thực nhược điểm là ở cổ, chỉ là cách của anh không đúng.
Cơ thể kim cang bất hoại là sử dụng toàn bộ lực ám kình của cơ thể phân tán đều ra khắp nơi nhưng có một điểm chí mạng đó là ám kình vì để chống lại sự công kích của ngoại lực mà hình thành nên một loại cảm giác kim cang bất hoại cho cơ thể.
Nhưng có một câu tục ngữ rất hay, đó chính là lấy nhu khắc cương.
Nếu như việc công kích không đưa lại được kết quả, vậy thì anh dùng tay của mình để kẹp chặt cổ hắn ta khiến hắn không thể hô hấp, nghẹt thở mà chết.
Bạch Diệc Phi dần siết chặt cánh tay thì Đạt Tư cũng dần cảm thấy hít thở khó khăn, hắn ta bất giác túm chặt lấy cánh tay của Bạch Diệc Phi, muốn anh thả tay ra.
Nhưng hai chân Bạch Diệc Phi đã quấn chặt lấy eo của Đạt Tư, còn hai tay thì siết chặt lấy cổ của hắn, bất kể Đạt Tư dùng cùi chỏ tấn công anh ra sao thì anh cũng nhất quyết không buông tay.
Cảm thấy không khí loãng dần, Đạt Tư bắt đầu há miệng thật to để thở.
“Con mẹ mày… buông tay!”
Bạch Diệc Phi làm sao mà chịu buông tay?
Anh càng siết chặt cánh tay mình hơn, đồng thời còn hét lến với Đạt Tư: “Nếu như mày chỉ giết Ngô Cường, con mẹ nó, tao cũng sẽ không đến mức phải quyết đấu với mày!”
“Mẹ kiếp, đáng đời mày!”
Hai bên giao đấu, việc có người chết là việc rất bình thường, nhưng Đạt Tư sau khi bắt được Ngô Cường lại đối xử với anh ta quá mức tàn nhẫn, mới khiến cho Bạch Diệc Phi phẫn nộ như vậy.
Bạch Diệc Phi càng hét, gân xanh trên cổ anh lại càng lộ rõ hơn.
“A!”
Bạch Diệc Phi hét lên một tiếng, rồi dồn hết sức lực toàn thân siết chặt cổ Đạt Tư.
“Ựa…”.
Đạt Tư sắp không thể thở được nữa, hai mắt trợn trừng, cảm giác như muốn lồi ra ngoài.
Mà đám người bên dưới nghe thấy tiếng hét này của Bạch Diệc Phi lại còn vỗ tay rào rào.
“Anh ta sắp không chịu được nữa rồi!”
“Đến mức này rồi mà vẫn không chịu buông đại ca Đạt Tư ra, đại ca Đạt Tư sắp đánh chết anh ta rồi!”
“Ô, đợi chút, hình như có chút không đúng?”
Đột nhiên có người kêu lên kinh hãi, chỉ lên sườn dốc hét: “Đại ca Đạt Tư nhìn có vẻ rất đau đớn?”
“Con mẹ nó, chuyện gì vậy?”