“Cô ta nói không hề bởi yêu một người quá sâu đậm cũng là một loại dày vò”.
Bạch Diệc Phi lại cảm thấy nghi hoặc: “Lương Ngọc cũng ở trên đảo?”
Từ Lãng gật đầu, trả lời: “Cô ấy bảo là sư phụ các cậu phái cô ấy đến”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cau mày, đột nhiên nghĩ đến gì đó vì thế đi tìm Tử Y rồi hỏi cô ta: “Sư phụ phái Lương Ngọc đến à?”
“Tiểu Ngọc?”, Tử Y có hơi ngạc nhiên mà lắc đầu: “Không, lần trước sau khi trở về thì tôi không gặp nó nữa. Tôi còn không biết bây giờ nó đang ở đâu”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì biểu cảm thay đổi: “Nguy rồi!”
Trong chớp mắt, anh đã chạy ra khỏi kho vàng, vừa đi vừa điều khiển bản thân mình tiến vào trạng thái đó, mái tóc dần chuyển sang màu trắng, đôi mắt hiện ra ánh đỏ.
Sau đó anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành phố Triều Dương.
Khi những người khác đuổi đến thì đã không thấy Bạch Diệc Phi đâu nữa.
Trời còn chưa sáng Bạch Diệc Phi đã chạy đến tòa nhà ở Triều Dương, sau đó đến trước phòng Trương Hoa Bân rồi gõ mạnh cửa.
“Cốc, cốc, cốc!”
Trương Hoa Bân bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình tỉnh lại. Anh ta lập tức xuống giường đi mở cửa, thấy Bạch Diệc Phi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn anh ta thì ngây ra hỏi: “Làm… Làm sao vậy?”
Bạch Diệc Phi vừa thở dốc vừa nói: “Mau đưa tôi đi tìm Lưu Hiểu Anh!”
Trương Hoa Bân vô thức mà cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi không kịp giải thích mà tóm lấy cổ tay anh ta rồi lôi đi: “Mau đưa tôi đi!”
Thấy Bạch Diệc Phi vội như vậy Trương Hoa Bân cũng không hỏi nhiều nữa. Anh ta đưa anh đến chỗ đối diện tòa nhà mà bọn họ ở.
Nhưng khi bọn họ đến phòng Lưu Hiểu Anh thì phát hiện ra không còn ai nữa.
Trương Hoa Bân bật đèn, thiết kế trong phòng rất đơn giản, trông cũng sạch sẽ, gọn gàng.
Trên đầu giường có vài lọ thuốc nhỏ, bên dưới chúng có đặt một tờ giấy.
Trên đó viết.
“Sư phụ, đoạn thời gian trước đây từng là khoảng thời gian vui vẻ nhất của con, đến tận hôm nay vẫn khiến con hoài niệm. Trong vòng một tháng, nếu người không đến thì cô ta nhất định phải chết!”
Nét chữ trên giấy không phải của Lưu Hiểu Anh vậy thì chỉ có thể là của Lương Ngọc.
Lương Ngọc muốn làm gì?
Vì sao cô ta lại bắt Lưu Hiểu Anh đi?
…
Trời sáng, người ở thành phố Triều Dương và khu 3 đều xuất phát đến trại khai thác gỗ.
Trong trại khai thác gỗ cũng đã có rất nhiều người tụ tập.
Tin tức chủ tịch liên minh doanh nghiệp – Đạo Trưởng quyết đầu với người thành lập thành phố Triều Dương – Bạch Diệc Phi đã lan ra khắp đảo Lam.
Vì vậy ở đây không chỉ có người ở khu 3 mà còn có cả những ông lớn ở khu khác.
Có người biết thân phận của Đạo Trưởng thì vô cùng kinh ngạc.
“Hắn lấy đâu ra can đảm mà quyết đấu với Đạo Trưởng?”
“Đúng thế, đây rõ ràng là chịu chết!”
“Người này còn quá trẻ, quá bồng bột rồi!”
Bên cạnh trại khai thác gỗ là một đài quan sát, vì vừa mới xây xong nên không có nhiều người, thích hợp là nơi để quan sát trận quyết đấu này.
Hiện tại những ông lớn đều ngồi trên đài quan sát. Bọn họ ai ai cũng biết Đạo Trưởng là người như thế nào.
Thực lực của Đạo Trưởng rõ như ban ngày, gần như đã gần đạt đến cao thủ cấp 1. Còn Bạch Diệc Phi thì chỉ là một cao thủ cấp 3 hạng trung, hai bên chênh lệch quá lớn, với bọn họ mà nói trận quyết đấu này không có gì để hồi hộp cả.
Mà người ngồi ở vị trí đầu đài quan sát là Triệu Hạc. Ông ta hiện đang hàn huyên với mấy ông lớn của khu khác.
Mặt ông ta lộ rõ ý cười, ánh mắt cũng đầy vẻ phấn khích.
Bởi vì ông ta biết trận quyết đấu hôm nay, Bạch Diệc Phi đại diện cho thành phố Triều Dương vậy thì Đạo Trưởng đại diện cho khu 3.
Để Đạo Trưởng đại diện cho khu 3 thì đủ thấy ông ta và liên minh coi trọng nhà họ Triệu đến mức nào.
Đợi đến khi trận đấu kết thúc rồi giết Bạch Diệc Phi thì khu 3 tự nhiên sẽ thành cánh tay đắc lực của Đạo Trưởng, lúc đó tiền tài mà họ đạt được sẽ càng nhiều.
Lúc này, một người đàn ông vừa béo vừa lùn bước đến bắt tay với Triệu Hạc, cười nói: “Anh Triệu, đã lâu không gặp!”
“Anh Lý nói gì vậy chứ?”, Triệu Hạc cười ha hả.
Tên đàn ông thấp béo cũng cười nói: “Tôi nói thật mà, sau này anh phát đạt rồi thì đừng quên anh em ở khu 1 chúng tôi”.
“Đương nhiên rồi”, Triệu Hạc cười híp mắt trả lời.
Bọn họ vừa nói vài câu thì ông ta lại thấy có người đi đến vì thế mau chóng quay người chào đón.
Gã đàn ông béo thấp thấy vậy thì cười lạnh: “Tiểu nhân đắc ý!”
Triệu Hạc tiến lên tiếp đón thì phát hiện ra ông ta đều không quen những người này vì thế nghi hoặc hỏi: “Các vị là…”
Người trẻ tuổi đi đầu lạnh lùng trả lời: “Trường Tiễu”.
Triệu Hạc nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi: “Người quản lý mới của khu 4?”
Trường Tiễu khẽ lắc đầu: “Là thành phố Triều Dương”.
Triệu Hạc nghe vậy thì lạnh giọng: “Tôi không mời cậu!”
“Tôi cũng không mời ông!”, Trường Tiễu mặt vô cảm nói.
Triệu Hạc định nói gì đó thì Trường Tiễu đã đẩy ông ta ra mà đi lên, còn lạnh giọng nói: “Tránh ra, đừng chắn đường!”
“Cậu!”, Triệu Hạc tức đến nghiến răng, sau đó nói với thuộc hạ phía sau: “Mau đuổi bọn chúng xuống!”
Thuộc hạ của ông ta lập tức xông tới nhưng những vệ sĩ bên cạnh Trường Tiễu đều là cao thủ cấp 3, thấy đám người xông đến thì lập tức vây quanh anh ta, sau đó chỉ vào đám người mà hét lên: “Đứa nào dám?”
Tiếng hét này dọa đám thuộc hạ của Triệu Hạc sợ điếng người, không dám bước lên.
Triệu Hạc thấy vậy thì suýt tức đến nhồi máu: “Đây là đài quan sát của nhà họ Triệu, tôi không mời các người, mẹ nó các người dựa vào đâu mà lên đây?”
Trường Tiễu nghe vậy thì dừng bước, sau đó quay người nhìn ông ta, cười lạnh: “Không biết xấu hổ!”
“Cậu!”, Triệu Hạc chỉ vào Trường Tiễu, trợn trừng hai mắt nhìn anh ta: “Con mẹ nó cậu nói gì?”
Những ông lớn ở khu khác thấy vậy cũng đứng lên, lũ lượt chỉ trích Trường Tiễu.
“Ai cho cậu can đảm mà dám kiêu ngạo như vậy?”
“Một khu 4 mà thôi, lẽ nào còn dám đối đầu với toàn bộ các khu khác?”
“Đừng cho rằng mình diệt được nhà họ Hồng thì chúng tôi không dám làm gì các người. Với chúng tôi mà nói thì nhà họ Hồng chả là cái thá gì cả!”
“Đúng thế, đài người khác xây mà còn dám huênh hoang như vậy!”
Trường Tiễu hoàn toàn không để ý đến sự chỉ trích của đám người. Anh ta từ từ đi đến vị trí trung tâm rồi ngồi xuống, sau đó mới bình thản nói: “Lời tôi vừa nói không phải chỉ nhắm vào nhà họ Triệu mà còn nhắm vào tất cả người ở đây!”
“Các người đều là một lũ vô sỉ!”
Lời này khiến tất cả mọi người đều tức giận, ai nấy cũng trừng trừng nhìn anh ta, dường như định bắt đầu một cuộc chỉ trích mới.
Nhưng Trường Tiễu lại cười lạnh: “Ai cho các người xây đài trên địa bàn thành phố Triều Dương?”
Nghe vậy tất cả mọi người đều ngây người.
Triệu Hạc tức giận nói: “Một nửa trại khai thác gỗ là của khu 3!”
Trường Tiễu nghe vậy thì lạnh giọng: “Vậy thì các người đi mà xây đài ở nửa bên kia của khu 3 ấy, chạy đến nửa bên Triều Dương chúng tôi xây làm gì?”
Triệu Hạc nghẹn họng.
Trại khai thác gỗ được xây ở giữa khu 3 và thành phố Triều Dương nên mỗi bên có một nửa nhưng địa hình bên Triều Dương tốt hơn, vì thế lúc ông ta phái người đi xây đài thì đương nhiên sẽ chọn bên tốt hơn.
Trường Tiễu nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Xây đài trên địa bàn của tôi, tôi không cho người dỡ đã là tốt lắm rồi, ông còn dám bảo tôi đi xuống?”
“Còn có đám người này, các người ngồi ở đây thì coi đây là địa bàn của các người đấy à? Sao lại mặt dày như vậy?”
Nghe thế, mặt mấy ông lớn đều trở nên khó ở như bị táo bón.
Vẻ mặt Triệu Hạc càng trở nên khó coi hơn. Lúc này ông ta thật muốn giết hết những người trên đài này.
Sau đó, Trường Tiễu lại nói: “Muốn ở đây xem cũng được nhưng mẹ nó, đứng lui về sau hết cho tôi, hàng đầu để chỗ cho người của thành phố Triều Dương”.
Sau đó anh ta đưa đám người bên mình ngồi ở hàng đầu, ngay cả Lục Miêu Miêu và Lục Dương cũng đều ngồi đó.
- ------------------