"Không còn thì cút đi!"
Bạch Diệc Phi lặng lẽ rời đi, sau khi đi anh cũng không dừng lại nhiều mà nhanh chóng đi tiếp.
Anh đoán dù sao Kỳ Kỳ cũng biết anh đang làm gì, cho nên đương nhiên cũng sẽ biết chuyện Dương Xảo bị Triệu Thiên đánh, nên sẽ không nghi ngờ anh.
Lúc quay lại nhà Dương Lâm, Bạch Diệc Phi cầm thuốc đi lên tầng rồi vào thẳng phòng Dương Xảo.
Dương Xảo chỉ bị thương ngoài da, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn để Dương Xảo nghỉ ngơi trên giường một ngày, như vậy sẽ giúp cho vết thương mau lành.
Lúc này Dương Xảo đang ngồi trong phòng, dựa vào đầu giường.
Hai người thấy Bạch Diệc Phi đi vào thì định nói gì đó, nhưng Bạch Diệc Phi đã giơ tay ngăn lại: "Nghe tôi nói trước đã, mấy ngày tới tôi sẽ đưa hai người rời khỏi nơi này".
Nghe thấy có thể rời khỏi đảo Lam thì hai chị em không ngừng kích động.
Bạch Diệc Phi chia túi thuốc trong tay làm hai phần, một phần cho Dương Lâm: "Đây là một ít thuốc điều trị vết thương, bên trong có thuốc điều trị vết thương ngoài da, em lấy cho chị em dùng đi".
"Cám ơn anh Bạch", Dương Lâm đưa tay nhận lấy, cậu ta tò mò muốn biết anh lấy thuốc này từ đâu, nhưng cũng có chừng mực nên không hỏi nhiều.
Bạch Diệc Phi hỏi bọn họ: "Có bản đồ chỗ này không?"
"Có", Dương Lâm bỏ thuốc trong tay xuống, tìm trong ngăn kéo ra một tấm bản đồ đưa cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi mở bản đồ: "Bây giờ chúng ta đang ở đâu?"
Lâm Tử lập tức chỉ lên bản đồ.
Bạch Diệc Phi căn cứ vào vị trí của bọn họ trên bản đồ, sau đó tìm được chỗ Kỳ Kỳ dẫn anh đến.
Sau khi suy nghĩ một lúc thì Bạch Diệc Phi nói với hai chị em: "Không dám giấu hai người, bây giờ tôi đang bị người ta theo dõi, bởi vì tôi đang ở đây cho nên hai người cũng bị theo dõi".
"Nhưng mục tiêu của bọn theo dõi là tôi, nên sẽ không quá để ý hai người".
"Ngày mai nhà họ Triệu sẽ có một buổi tiệc, tôi sẽ đi, ngày mai sau khi tôi đi thì hai người có lẽ sẽ không bị theo dõi nữa".
"Cho nên sau khi tôi đi hai người hãy chuẩn bị năm suất ăn, rồi đến chỗ này trước chờ tôi".
"Chỗ thuốc tôi vừa đưa cho hai người cũng phải mang theo".
Dương Xảo và Dương Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: "Anh Bạch, anh muốn làm gì vậy?"
Trực giác nói cho cô ta biết chuyện Bạch Diệc Phi sắp làm rất nguy hiểm.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Cô không cần phải quan tâm việc này, cứ làm theo tôi nói là được".
"Có lẽ năm ngày nữa tàu sẽ tới".
Dương Xảo lo lắng hỏi: "Anh định làm gì?"
Lâm Tử cũng gật đầu hỏi: "Sao anh biết năm ngày nữa sẽ có tàu tới? Nếu không có thì sao?"
Bạch Diệc Phi im lặng một lúc, sau đó cười khổ: "Nếu năm ngày nữa tàu vẫn chưa đến thì có nghĩa là tôi đã thất bại, lúc đó hai người hãy quay lại đây".
Dương Xảo càng lo lắng hơn: "Anh Bạch, anh định làm chuyện gì nguy hiểm sao?"
Lâm Tử cũng rất lo lắng.
Bạch Diệc Phi lắc đầu một cái: "Đừng hỏi nữa, cũng không tốt cho hai người, hai người cứ làm theo tôi nói là được, đây là cơ hội duy nhất để hai người rời đi".
Buổi tối, Bạch Diệc Phi vào nhà vệ sinh.
Anh tháo miếng băng ra, cho một ít thuốc cầm máu và thuốc kháng viêm vào một cái túi nhỏ, sau cuốn chặt túi đó với vết thương.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào chiếc gương trước mặt, ánh mắt kiên định: "Vợ à, chờ anh, anh sẽ trở về ngay".
…
Cùng lúc đó, tại trụ sở chính của liên minh doanh nghiệp thủ đô.
Trong một phòng luyện võ công rộng 500 mét vuông, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, cả người mặc bộ đồ võ đang ngồi thiền.
Mà đối diện ông ta là một người đàn ông mặc áo đen.
"Đạo trưởng, không, chủ tịch, cậu hai đã về, nhưng bị thương nhẹ".
Đạo trưởng nghe vậy thì mở mắt, sau đó thản nhiên nói: "Tôi biết rồi, sư muội đã cảnh cáo tôi rồi".
"Cảnh cáo?", người đàn ông mặc áo đen nghi ngờ.
Đạo trưởng còn nói: "Là sư phụ bảo sư muội cảnh cáo tôi".
Người đàn ông mặc áo đen càng nghi ngờ: "Sư phụ đó..."
Đạo trưởng trừng mắt một cái, người đàn ông mặc áo đen lập tức im miệng: ""Thật xin lỗi, tôi đã vượt quá giới hạn".
Đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, sau đó ông ta đứng lên đi đến mép giường, nhìn cảnh thủ đô về đêm náo nhiệt bên ngoài rồi cười lạnh nói: "Ông ta đã cho phép ta làm, nhưng cuối cùng lại vẫn cảnh cáo ta, hừ!"
Người đàn ông mặc áo đen lặng lẽ đứng sau lưng đạo trưởng.
"Tôi nghĩ với tính của ông ta thì một lời cảnh cáo như vậy chưa đủ đâu", đạo trường thâm sâu nói: "Vẫn thực sự cho rằng tôi không biết gì sao?"
"Không phải ông ta muốn thò tay vào đảo Lam của tôi sao? Nhưng đáng tiếc lúc sư muội biến mất thì tôi cũng đã đoán được rồi".
Trong mắt đạo trưởng lóe lên một tia độc ác: "Chậc, thật đáng tiếc cho tài năng thiên phú của sư muội".
…
Buổi tối, tại bến tàu của đảo Lam, có một chiếc tàu đang đậu.
Ban ngày, sau khi Bạch Diệc Phi thức dậy thì đeo tai nghe bluetooth mà Kỳ Kỳ đưa cho, bật nút lên.
"Tôi đi đây".
Một lúc lâu sau bên kia mới truyền tới một âm thanh lười biếng: "Sớm vậy?"
Bạch Diệc Phi nói: "Cô vẫn đang ngủ sao?"
“Liên quan gì đến anh?”, giọng Kỳ Kỳ lập tức trầm xuống rất nhiều: “Nhanh lên cho tôi, tôi sẽ quan sát anh".
Bạch Diệc Phi không trả lời, mà trực tiếp đi ra khỏi nhà Dương Xảo, đến nhà họ Triệu.
Sau khi Bạch Diệc Phi đi khoảng nửa tiếng thì chị em nhà họ Dương cũng lên đường.
...
Bạch Diệc Phi đến nhà họ Triệu, anh thấy hơn hai mươi chiếc xe hạng sang đang đỗ bên ngoài thì híp mắt lại.
Xe ở đảo Lam không phải phổ biến, vậy mà lần này có hơn 20 chiếc đỗ ở đây, lại còn đều là xe hạng sang nữa, có thể tưởng tượng những người đến nhà họ Triệu hôm nay đều là đại gia cả.
Bạch Diệc Phi bình tĩnh đi tới.
Bảo vệ chặn Bạch Diệc Phi lại, Bạch Diệc Phi lấy vé mời ra.
Sau khi bảo vệ thấy vé mời thì cũng không hỏi gì mà để Bạch Diệc Phi vào.
Vào phòng khách, Bạch Diệc Phi thấy rất nhiều người đã tới, bọn họ tụ năm tụ ba một chỗ.
Bạch Diệc Phi không biết những người này, cho nên anh định tìm một góc vắng vẻ liên lạc với Kỳ Kỳ, lúc này một nhân viên phục vụ đi tới: "Xin chào, xin hỏi anh có phải là đầu bếp hôm nay tới không?"
Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút, anh nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn đối phương đang nói chuyện với anh thì anh hỏi lại: "Sao anh biết tôi là đầu bếp?"
Nhân viên phục vụ thản nhiên trả lời: "Bởi vì quần áo và khí chất của anh".
Bạch Diệc Phi đột nhiên tức giận, nhìn dáng vẻ anh giống đầu bếp sao? Quần áo anh cũng không phải quần áo đầu bếp? Hơn nữa làm chủ tịch hơn một năm rồi mà khí chất vẫn giống đầu bếp hả?
"Xin lỗi, tôi không phải", Bạch Diệc Phi cũng có chút tức giận.
Nhân viên phục vụ lập tức chỉ lên tầng hai.
Bạch Diệc Phi nhìn theo, anh phát hiện chỗ lan can tầng hai là Triệu Thiên đang nói chuyện với người khác, anh lập tức hiểu ra: "Có phải ý anh là cậu chủ nhà anh nói quần áo và khí chất của tôi như thế hả? Bị điên rồi à?"
Nhân viên phục vụ có tư chất rất tốt, vẫn thản nhiên như cũ: "Cậu chủ bảo anh vào nhà bếp làm thức ăn, làm tốt thì hôm nay sẽ có thưởng".
Bạch Diệc Phi tức giận nói: "Dẫn đường đi!"
Nhân viên phục vụ dẫn Bạch Diệc Phi tới nhà bếp, sau đó Bạch Diệc Phi lập tức sững người.
Đây mà là nhà bếp sao?
Đây không phải là sân bóng rổ chứ?
Không gian vô cùng rộng, còn có rất nhiều bếp, tổng cộng phải có mười mấy đầu bếp, tất cả đều đang làm thức ăn.
Bạch Diệc Phi biết những người này chắc hẳn là những đầu bếp được mời đến từ những nhà hàng lớn.
Nhân viên phục vụ dẫn Bạch Diệc Phi tới một cái bếp: "Đây là bếp của anh".
Cái bếp này rộng gần năm mươi mét vuông, đây không nên gọi là bếp, mà gọi là nhà bếp mới phải.
Phía sau bếp có một một hàng kệ, trên kệ là các loại công cụ cùng với gia vị nguyên liệu nấu ăn.