Bạch Diệc Phi bảo Bạch Hổ đưa Kỳ Kỳ vào văn phòng của viện trưởng, sau đó cho Bạch Hổ đi trước, để anh và Kỳ Kỳ ở lại.
Kỳ Kỳ nhìn thấy Bạch Diệc Phi liền cười lạnh: “Thế nào? Lại muốn đưa tôi về căn phòng dưới tầng ngầm nữa à? Muốn đưa thì đưa đi, đừng lề mề nữa”.
Bạch Diệc Phi mặc kệ thái độ của Kỳ Kỳ, chỉ bảo cô ta ngồi xuống, sau đó tự mình đi rót nước đặt trước mặt Kỳ Kỳ.
Nhưng Kỳ Kỳ lại tỏ thái độ lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nói bằng giọng đều đều: “A Vũ chết rồi”.
Kỳ Kỳ kinh hãi, đồng tử hơi co lại nhìn Bạch Diệc Phi, cô ta tưởng là Bạch Diệc Phi đã giết A Vũ, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
Sau đó dường như Kỳ Kỳ đã nghĩ thông suốt, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “A Vũ chết cũng là bình thường, dù sao thì gã đã biết quá nhiều bí mật, anh giết gã, tôi cũng không hề bất ngờ”.
“Nhưng tiếp sau đây, người anh muốn giết có lẽ chính là tôi!”, Kỳ Kỳ nói xong bật cười một tiếng.
Cả Kỳ Kỳ và A Vũ đều biết bí mật về núi vàng ở đảo Lam, hơn nữa còn biết được một số việc mà Bạch Diệc Phi không biết. Bọn họ lại chẳng phải là người đứng cùng một chiến tuyến, nếu như Bạch Diệc Phi muốn độc chiếm số vàng, vậy thì giết hết bọn họ là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của Bạch Diệc Phi khiến Kỳ Kỳ sững sờ.
Bạch Diệc Phi nói: “Không phải tôi giết A Vũ”.
Kỳ Kỳ không thể tin nổi nói: “Không thể nào!”
Bạch Diệc Phi chỉ thờ ơ nói: “Không lâu sau khi cô bị đưa đi, A Vũ liền được người nào đó cứu rồi, khi người của chúng tôi đuổi theo đến nơi thì A Vũ đã chết trong khu rừng nhỏ”.
“Nếu như tôi thực sự muốn giết anh ta, hà tất phải rắc rối như vậy”.
Kỳ Kỳ sững sờ không thôi, có chút không hiểu: “Vậy anh nói cho tôi những việc này để làm gì? Doạ tôi à?”
Bạch Diệc Phi tự rót cho mình một cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ mới nói: “A Vũ chết rồi, việc này khiến cho tôi nghĩ thông suốt một số vấn đề”.
Kỳ Kỳ nghi hoặc nhìn Bạch Diệc Phi, cô ta luôn cảm thấy lời mà Bạch Diệc Phi sắp nói sau đây sẽ rất quan trọng.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Kỳ Kỳ, thờ ơ nói: “Người đó cứu A Vũ xong nhưng lại giết chết A Vũ ngay sau đó, tôi nghi ngờ hắn đã biết được việc kia rồi”.
“Nhưng mà biết hay không cũng không quan trọng, chẳng có ai không yêu tiền cả, tôi cũng không ngoại lệ. Chẳng qua là tôi không quá yêu tiền, biết được rồi thì cũng chẳng sao, các người ai thích lấy thì cứ việc đi lấy, chẳng liên quan gì đến tôi”.
“Điều mà tôi càng để tâm là tình cảm, là những anh em bên cạnh tôi, là người thân bên cạnh tôi”.
“Tôi sẽ không giết cô, sẽ nuôi cô, biết tại sao không?”
“Bởi vì để số vàng kia không bị tiết lộ, đồng thời cũng không phụ lòng bạn bè, tôi muốn đẹp cả đôi đường”.
“Nhưng bây giờ nghĩ lại, trước đây do tôi quá lo lắng sẽ bị bọn họ biết được bí mật, bởi vậy mà tôi đã lơ là anh em của tôi, đã xem nhẹ cảm giác tha thiết muốn có và tìm được người thân của anh ấy”.
Bạch Diệc Phi nói xong những lời này, liền đứng dậy, sau đó cúi gập người hướng về phía Kỳ Kỳ, vô cùng trịnh trọng nói: “Tôi xin lỗi”.
Kỳ Kỳ sững sờ nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, vô cùng thảng thốt đối với lời xin lỗi này của Bạch Diệc Phi: “Anh đang làm gì vậy? Thần kinh bị chập mạch à?”
Bạch Diệc Phi đứng thẳng người dậy, lắc nhẹ đầu nói: “Tôi có một người anh em, anh ấy nói điều duy nhất mà anh ấy chấp nhất trong cuộc đời này là tìm được người em gái đã thất lạc nhiều năm của mình”.
“Tôi liền nói với anh ấy, tôi giúp anh ấy đi tìm, sau đó anh ấy nói với tôi, dưới gan bàn chân của em gái anh ấy có hai nốt ruồi nhỏ, vào năm anh ấy 10 tuổi, do bố mẹ gặp tai nạn xe cộ nên anh ấy và em gái mình đã thất lạc nhau.
Kỳ Kỳ nghe vậy giật minh kinh hãi, ngẩng phắt đầu nhìn Bạch Diệc Phi chăm chú: “Anh… anh mới nói cái gì?”
Bạch Diệc Phi mỉm cười: “Trước đây tôi từng nói với cô, cô là em gái của anh em tôi, đó không phải là lừa cô, mà là sự thật”.
Kỳ Kỳ lắc đầu, dường như không dám tin vào lời Bạch Diệc Phi đang nói, cô ta vẫn còn nhớ lúc trước ở trong hang vàng, Bạch Diệc Phi đã nói với cô ta, anh biết anh trai cô ta ở đâu, lúc đó, cô thực sự chỉ cho rằng anh đang lừa cô.
Nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi lại nói cho cô ta rằng, đó là sự thật!
Hai tay Kỳ Kỳ run lên, tâm trạng trở nên cực kỳ kích động, cô ta dùng ánh mắt mong chờ nhìn Bạch Diệc Phi, muốn biết anh trai cô ta rốt cuộc là ai, loại cảm xúc này mạnh mẽ vô cùng.
Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi chỉ nói đều đều: “Tôi sẽ không cho cô uống thuốc nữa, nhưng mà nếu như cô thực muốn biết anh trai mình là ai, thì lúc đó tôi tự sẽ nói cho cô”.
Bạch Diệc Phi sau khi nói xong bèn bỏ đi, Kỳ Kỳ thấy vậy lập tức bật thốt ra hỏi: “Anh không sợ tôi đi mất hay sao?”
Mở cánh cửa văn phòng, Bạch Diệc Phi dừng chân lại, hờ hững nói: “Nói thực lòng, tôi sợ, nhưng tôi tin, cô sẽ không đi”.
Bạch Diệc Phi nói xong liền rời khỏi.
Anh không chắc chắn, nếu bây giờ nói cho Kỳ Kỳ biết anh trai cô ta là ai thì cô ta sẽ có phản ứng thế nào, nhưng anh có thể chắc chắn rằng anh không nắm chắc kết quả, cho nên anh nghĩ, đợi Từ Lãng khoẻ lại rồi sẽ nói cho cô ta.
Lúc này, Long Linh Linh và Trương Hoa Bân cùng nhau bước tới, trông có vẻ rất sốt ruột giống như đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì đó.
Bạch Diệc Phi đưa hai người vào thẳng phòng họp.
Vừa bước vào phòng họp, Long Linh Linh lập tức nói: “Người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp đã tới đây”.
“Hiệp hội liên minh doanh nghiệp sẽ thu phí hoa hồng là 5% đối với tất cả các giao dịch kinh doanh, trong khi đó giá bán mảnh đất của Lý Chúc quá cao, như vậy số tiền mà Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thu về sẽ càng nhiều”.
“Nhưng rất có thể do giá mà bọn họ và Diệp Hoan đưa ra quá cao, tranh đi tranh lại, cuối cùng lại mất đi quyền lợi cạnh tranh với miếng đất đó, Hiệp hội liên minh thương mại sẽ không thu được nhiều lợi ích nữa”.
“Bọn họ chắc chắn là sợ chúng ta với nhà họ Diệp đánh mất tư cách tham gia đấu thầu, cho nên mới phái người đến đây”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau khi Lý Tuyết trở thành chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, anh cũng đã từng được đọc qua điều lệ quản lý của Hiệp hội.
Mà trong đó có một điều khoản chính là: nếu như vì một lần đấu thầu dẫn đến hai doanh nghiệp lớn phát sinh mâu thuẫn không thể hoà giải, thì hai doanh nghiệp này đều sẽ bị tước quyền tham gia đấu thầu.
Nếu cả tập đoàn Diệp Thị và tập đoàn Phi Tuyết đều đánh mất quyền tham gia đấu thầu, như vậy người chịu tổn thất lớn nhất không phải là hai doanh nghiệp đó mà chính là Hiệp hội liên minh doanh nghiệp.
Bạch Diệc Phi bật cười chế nhạo: “Hiệp hội liên minh doanh nghiệp phái ai tới vậy?”
Long Linh Linh đáp: “Hứa Xương”.
Bạch Diệc Phi: "...".
Long Linh Linh lại nói: “Hiệp hội đã gửi thông báo đến cho tập đoàn Phi Tuyết và tập đoàn Diệp Thị, nội dung là ngày mai sẽ tiến hành cuộc đàm phán hoà giải giữa hai bên tại toà nhà của Hiệp hội, đồng thời những ông chủ khác tham gia vào lần đấu thầu này cũng sẽ có mặt”.
Vì vậy, Long Linh Linh mới sốt sắng như vậy đến tìm Bạch Diệc Phi, muốn đến đây thương lượng tìm đối sách, để ngày mai anh dễ ứng phó.
Đúng lúc này, một y tá đi tới nói: “Viện trưởng, bên ngoài có khách đến tìm anh”.
“Ai vậy?”, Bạch Diệc Phi lúc này rất cảnh giác.
Y tá lắc đầu: “Tôi không biết, là một người đàn ông, nói là bạn của Viện trưởng”.
Bạch Diệc Phi nghi hoặc, bạn?
Vừa nghĩ, ba người vừa cùng nhau đi ra cửa bệnh viện, sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở chỗ xa xa, anh không khỏi giật mình phản ứng lại, ngay sau đó quay ra nói với Long Linh Linh và Trương Hoa Bân: “Không cần thương lượng nữa, ngày mai cứ đi thôi, hai người về làm việc của mình trước đi”.
Bạch Diệc Phi nói xong liền đi qua bên kia, mỉm cười chào người nọ: “Lâu quá không gặp nhỉ!”
Trường Tiễu nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì mỉm cười hiểu ý: “Uống một ly nhé?”
Bạch Diệc Phi đương nhiên đồng ý.
Hai người đến một quán bar gần đó, gọi hai cốc vodka.
Trường Tiễu uống một ngụm lớn xong mới nói: “Tôi nghĩ anh hẳn đã chuẩn bị xong rồi?”
Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra: “Chuẩn bị xong cái gì?”
Trường Tiễu bật cười một tiếng: “Đừng giả bộ nữa, anh với Diệp Hoan đã trở mặt với nhau một cách triệt để, người khác tin, nhưng tôi thì không tin, chỗ anh chắc chắn có vấn đề”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì mỉm cười, nâng ly lên nói: “Cạn ly”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Trường Tiễu thấy vậy cũng uống sạch ly rượu trong tay mình sau đó nghiêm túc nói: “Lần này tôi tới đây cũng là muốn nhắc nhở anh, anh nên chuẩn bị kỹ càng, bởi vì bên đó có thể sẽ vượt quá dự tính của anh rất nhiều”.
"Lần này bên thành phố Thiên Bắc sẽ có rất nhiều người mà anh không ngờ tới đến đây, bọn họ có thể sẽ tranh thủ cơ hội trai cò đánh nhau để ngư ông đắc lợi, do vậy anh càng phải cẩn thận hơn nữa”.
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày: “Anh có biết gồm những ai không?”
Rượu lại được rót đầy vào trong ly, Trường Tiễu chỉ nói: “Cạn ly”.
Nói xong, anh chủ động uống cạn rồi đứng dậy nói: “Anh mời”.
Sau đó, cứ thế rời đi.
Bạch Diệc Phi: "...".
Đến nhanh, đi cũng như một cơn gió, lại chỉ nói có mấy câu, cuối cùng còn để Bạch Diệc Phi mời, cái này thật là…
Bạch Diệc Phi ngẩn người một hồi, mới phản ứng lại, mỉm cười.
Trường Tiễu có thể đến đây báo tin cho mình, anh đã thấy rất cảm kích, mà người Trường Tiễu không thể nói ra thì còn cần phải nghĩ nữa sao?
Ngoại trừ nhà họ Tùng chắc chẳng có ai có thể khiến Trường Tiễu không thể mở lời.