Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng không hẳn”, Bạch Vân Bằng lắc đầu: “Là thật, chẳng qua là mấy người giữ vị trí quan trọng vẫn chưa bày tỏ thái độ mà thôi”.

“Ông Hai nhà họ Lâm và ông Tư nhà họ Diệp chính là những người quan trọng mà tôi đề cập đến, những người khác thì tôi không tin tưởng lắm, cho nên chỉ tìm mỗi hai người bọn họ”, Bạch Vân Bằng hờ hững nói.

Hứa Xương nghe vậy thì tỏ ý không hài lòng: "Còn tôi thì sao?"

Bạch Vân Bằng thấy vậy thì lập tức sửa miệng: "Ừ, ba người các cậu".

Ông Quân nghe vậy thở dài, dường như không còn muốn tiếp tục giãy dụa nữa.

Lâm Dụ Xương lập tức mở miệng nói: "Ông Quân, nể tình ông đã làm việc cho nhà họ Lâm nhiều năm, tôi cũng không nỡ, nếu không thì ông kể lại rõ đầu đuôi sự việc này cho tôi nghe, biết đâu tôi có thể xin tha giữ lại tính mạng cho ông”.

Diệp Giả và Hứa Xương chỉ nhìn mà không nói gì.

Bạch Vân Bằng lạnh lùng hừ một tiếng, dường như có chút không hài lòng với câu nói của Lâm Dụ Xương.

Ông Quân than nhẹ một tiếng rồi trầm giọng nói: "Vậy nếu tôi nói Lương Minh Nguyệt là do tôi giết thì ngày hôm nay tôi còn có thể sống mà rời đi hay sao?”

Dứt lời cả bốn người đều nhíu mày.

Ông Quân thấy vậy cũng không nói nhiều chỉ thờ ơ nói: "Tôi biết, thật ra Lương Minh Nguyệt bị ai giết cũng không quan trọng, quan trọng là các người muốn biết mục đích của ông Ba là gì?”

"Không phải sao?"

Dứt lời, không có ai mở miệng trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

Ông Quân khẽ lắc đầu: "Các người không cần tra nữa đâu, cho dù biết rồi thì cũng chẳng để làm gì”.

“Tại sao?”, Lâm Dụ Xương khó hiểu hỏi.

Ông Quân lại lắc đầu, dường như nghĩ đến điều gì đó, chỉ nói: “Không trêu vào được đâu…”.

Lâm Dụ Xương càng thêm khó hiểu: "Còn có ai mà không thể trêu vào được? Đứng trước bờ vực của sự sống chết thì chẳng có ai là ưu việt hơn người cả?”

Lời vừa dứt, ai cũng không ngờ được rằng ông Quân đột nhiên ra tay.

Ông Quân xông thẳng về phía Lâm Dụ Xương.

Bạch Vân Bằng là người mạnh nhất ở đây, ông ta không dám đâm đầu vào đá. Mà Diệp Giả, nghe nói là một cao thủ giấu mặt, ông ta không dám mạo hiểm đánh cược. Như vậy, người mà ông ta hiểu rõ nhất chỉ có mỗi Lâm Dụ Xương thôi.

Chỉ cần bắt được Lâm Dụ Xương thì ông ta có thể uy hiếp được bọn họ và tìm được cơ hội thoát ra cho mình.

Mấy người bên phía Bạch Vân Bằng ngay khi nhìn thấy ông Quân ra tay thì đã đoán ra được ý đồ của ông ta.

Chỉ là Bạch Vân Bằng đang đứng cách đó quá xa không kịp để ra tay.

Mà khoảng cách của Diệp Giả cũng không kịp đến hỗ trợ.

Mắt thấy ông Quân đã đến ngay phía trước mặt, chỉ còn cách khoảng mười mấy centimet nữa.

Đúng lúc này, Tần Sơn đứng ở phía sau Lâm Dụ Xương bước qua.

Tần Sơn giơ nắm đấm lên đấm thẳng vào mặt ông Quân.

Ông Quân thấy vậy thì chẳng coi ra gì.

Ở thủ đô có sáu đại cao thủ.

Hai người trong số họ ở tại Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, ngoài ra ba người còn lại lần lượt ở tại nhà họ Lâm, nhà họ Diệp và nhà họ Tùng.

Người cuối cùng vẫn chưa lộ diện, không ai biết được thân phận của người nọ.

Đương nhiên, dù nhà họ Bạch không có người của sáu đại cao thủ nhưng không có nghĩa là nhà họ Bạch yếu, bởi vì vốn dĩ Bạch Vân Bằng đã là một người rất giỏi.

Ông Quân chính là một trong sáu đại cao thủ và làm việc cho nhà họ Lâm, đây cũng chính là nguyên nhân mà ông ta lại tỏ ra khinh địch như vậy.

Cao thủ hàng đầu ở thủ đô là Cổ Nhạc cũng không dám trực tiếp khiêu khích sáu đại cao thủ.

Cho nên, trong mắt của ông ta, cái tên thanh niên trẻ tuổi nhãi ranh đột nhiên xuất hiện này còn chẳng bằng Cổ Nhạc, thế mà lại dám ra tay với ông ta, đúng là chán sống rồi.

Ông Quân cũng tung ra một đòn, khoé miệng cong lên một nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt nhìn Tần Sơn giống như đang nhìn một người đã chết.

Trong một giây khi hai nắm đấm va chạm vào nhau.

"Rầm!"

Sức mạnh kinh khủng khiến cho ông Quân kinh hãi.

Khi mới bắt đầu, Ông Quân cho rằng Tần Sơn chẳng qua chỉ là một tên nhãi không biết sống chết là gì.

Đột nhiên, ông Quân cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Sức lực dồi dào bỗng tiêu tan trong phút chốc.

Ông Quân hầu như không thể khống chế được cơ thể của mình nữa mà thối lui mấy bước.

Đợi khi đứng vững lại được, ông Quân ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào Tần Sơn.

Viễn cảnh Tần Sơn bị mình đánh bại không hề xuất hiện, ngược lại chính mình lại bị Tần Sơn đánh cho phải lùi lại mấy bước.

Mà cảnh này cũng khiến cho nhóm người Bạch Vân Bằng kinh hãi, ánh mắt của bọn họ tức khắc đổ dồn về trên người Tần Sơn, trong ánh mắt đó phần nhiều là thăm dò và nghiền ngẫm.

Nhưng Lâm Dụ Xương thì lại có dáng vẻ bình tĩnh như không, xem ra ông ta đã sớm biết được điều này rồi.

Bạch Diệc Phi cũng ngạc nhiên không kém, người đàn ông trông giống hệt Tần Hoa này lại mạnh như vậy!

Tần Sơn không hề dừng lại mà nhanh chóng xông lên, hai tay siết chặt, nhắm vào đầu ông Quân mà đấm.

Ông Quân giật mình kinh hãi, lập tức phản ứng lại nhưng ông ta lại không tránh đi mà xông thẳng về phía Tần Sơn ý đồ định dùng vai của mình để xô ngã anh ta.

Bàn tay đang siết chặt của Tần Sơn lập tức duỗi ra giữ chặt lấy bả vai của ông Quân.

Tay còn lại túm lấy tay ông ta sau đó xoay người ném ông ta ngã mạnh xuống đất.

"Rầm!"

Cả người ông Quân đập mạnh lên boong tàu, đang định bật dậy thì đã bị chân của Tần Sơn đạp tới.

Vừa hay chân của Tần Sơn đạp đúng lên ngực của ông Quân.

"Phụt!"

Ông Quân nôn ra một ngụm máu.

Vào lúc này, trận đấu giữa hai người kết thúc, tính ra thời gian còn chưa đến một phút, không, nói chính xác là chỉ dùng có hai mươi giây.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều dại ra.

Bạch Diệc Phi lại càng ngạc nhiên đến tròn cả mắt.

Bạch Diệc Phi tự nhận bản thân mình mà đấu với ông Quân thì chắc anh không đỡ nổi một chiêu, mà tên Tần Sơn này lại mạnh như thế, ngược lại chỉ cần một chiêu đã khiến cho ông Quân bò trên đất rồi.

Mạnh! Quả là rất mạnh!

Nhưng Bạch Diệc Phi lại nghĩ đến Tần Hoa.

Tần Hoa cũng rất mạnh, lúc đó Bạch Hổ từng nói, thực lực của Tần Hoa ngang với Bạch Vân Bằng, mà thực lực của ông Quân cũng xấp xỉ với Bạch Vân Bằng.

Như vậy có thể thấy rằng, thực lực của Tần Sơn còn hơn cả Tần Hoa.

Điều này quá là kinh khủng đi?

Lâm Dụ Xương từng bước đi tới chỗ ông Quân sau đó ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: “Ông Quân, uổng công lúc nãy tôi còn muốn xin tha cho ông, vậy mà ông lại muốn giết tôi? Thế này thì không tốt đâu?”

Ông Quân ho khù khụ, định ngóc đầu dậy nhưng đáng tiếc là chân của Tần Sơn vẫn đặt trên ngực ông ta, mà cơn đau trên ngực vẫn đang âm ỉ nên ông ta không thể nhấc được đầu lên chỉ đành phải từ bỏ.

"Thật không nhờ bên cạnh ông Hai còn giấu một cao thủ trẻ tuổi như vậy, quả thực là ẩn giấu rất kỹ!”

"Chắc hẳn nhà họ Lâm sau này chính là nhà họ Lâm của ông Hai rồi…”.

Lâm Dụ Xương không trả lời mà hỏi: “Đề nghị vừa rồi thế nào? Nói hay không nói?”

“Ông hai, đừng hỏi nữa, không có lợi ích gì với ông đâu”, ông Quân nhắm luôn mắt lại không nhìn nữa.

Lời vừa dứt, Lâm Dụ Xương yên lặng một hồi cuối cùng thở dài rồi đứng dậy

Bạch Vân Băng, Diệp Giả và Hứa Xương cũng bước qua.

Lâm Dụ Xương lắc đầu: “Ông Quân không chịu nói, ông ta quyết không nói ra người đứng sau là ai”.

Cả ba nghe vậy đều gật đầu.

Tất cả bọn họ đều biết, một nhân vật như ông Quân không giống với những tên lâu la khác, chắc chắn sẽ không vì nguyên nhân này mà mở miệng, không nói thì thôi.

Nhưng mà, hôm nay ông quân đã lộ diện rồi thì bọn họ cũng có vài phần suy đoán về người đứng phía sau kia.

Lâm Dụ Xương nhìn Bạch Vân Bằng nói giọng nhàn nhạt: “Anh Vân Bằng, giao cho anh đó”.

Lời vừa dứt, Lâm Dụ Xương đưa mắt ra ám hiệu cho Tần Sơn, anh ta liền thu chân lại đi theo Lâm Dụ Xương vào trong khoang thuyền.

Lâm Dụ Xương đi ngang qua chỗ Bạch Diệc Phi thì đột nhiên dừng lại nói: “Nghe nói quan hệ giữa cậu và tên nhóc kia của nhà chúng tôi không tệ?”

Theo cuộc đối thoại ban nãy của bọn họ, Bạch Diệc Phi đoán ra được Lâm Dụ Xương chính là bố của Lâm Cuồng, cho nên mới gật đầu nói: “Đúng”.

Lâm Dụ Xương cũng không nói gì nữa, chỉ cười cười gật đầu sau đó đi mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK