Tổng cộng có bảy người đến, người đi đầu tóc đã bạc phơ, mặc bộ đồ rộng, khóe miệng có nốt ruồi đen như hạt đậu đỏ.
Sau khi họ vào phòng khách thì toàn bộ đều sầm mặt nhìn Bạch Diệc Phi.
Ông lão dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, nói: “Bạch Diệc Phi! Cậu tưởng hiện giờ mình giỏi lắm sao? Đã có thể coi thường nhà họ Bạch như vậy rồi sao?”
“Hay là tưởng rằng mình đánh bại Đạo Trưởng thì có thể khiêu khích nhà họ Bạch?”
“Tôi nói cho cậu biết, tập đoàn Phi Tuyết và những thế lực hiện tại của cậu, chỉ cần một câu nói của tôi thì sẽ lập tức biến mất ngay”.
Vì những lời này mà sắc mặt Lý Tuyết tái nhợt đi. Cô vội nói với ông lão đó: “Thưa ông! Chuyện này không liên quan gì đến Bạch Diệc Phi cả, đều tại cháu, là cháu…”.
Thấy Lý Tuyết như vậy nên Bạch Diệc Phi kéo cô ra phía sau mình, nói: “Vợ à! Có anh ở đây, em không phải khúm núm với bất cứ ai cả”.
Lý Tuyết nghe thấy lời này thì vẻ mặt vẫn vô cùng lo lắng.
Bạch Diệc Phi an ủi vỗ nhẹ lên tay cô, sau đó quay người lại nhìn ông lão đó rồi hỏi: “Ông là ông cả?”
Ông lão đó hừ lạnh một tiếng, thần thái kiêu ngạo, không nhìn thẳng vào Bạch Diệc Phi, rõ ràng là không coi Bạch Diệc Phi ra gì.
Nghĩ cũng phải! Với thân phận và địa vị hiện giờ của nhà họ Bạch thì những ông lão này đến hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô cũng đều phải kiêng kị, vì vậy tất nhiên không coi một bề dưới như Bạch Diệc Phi ra gì rồi.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì lạnh lùng nhìn họ, chất vấn: “Hiện giờ vợ tôi đang trong thời gian ở cữ, lẽ ra phải được chăm sóc kỹ lưỡng nhưng các người đã bắt cô ấy phải làm những gì?”
Nói xong, anh chỉ vào người phụ nữ trung niên trên đất, nói: “Bà ta dám bắt vợ tôi lau sàn nhà, còn nhổ nước bọt trên sàn nhà sỉ nhục vợ tôi”.
“Đồ khốn kiếp!”, một ông lão tóc bạc một nửa đứng ra, chỉ vào Bạch Diệc Phi nói: “Sao dám nói năng với bà ba của cậu như vậy hả? Dám bất kính với bà ba thế sao?”
Tiếp đó lại có một người nữa quát lớn: “Mau quỳ xuống, xin lỗi bà ba ngay”.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì ngây người ra, hoàn toàn không thể hiểu nổi thái độ của họ. Rõ ràng anh đang nói đến chuyện của Lý Tuyết, vậy mà đám người này lại bảo anh bất kính rồi quát nạt anh.
“Những lời tôi nói ban nãy, các người nghe không hiểu sao?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng hỏi.
Một ông lão khác lại quát mắng: “Hỗn láo! Thật to gan!”
“To gan cái con khỉ!”, Bạch Diệc Phi đột nhiên quát lớn.
Vì tiếng quát này mà tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn trừng hai mắt.
Tiếp đó, ông cả lập tức phẫn nộ quát: “Đúng là đồ khốn, lại dám coi thường bề trên như vậy”.
“Bề trên cái quái gì”, Bạch Diệc Phi lại mắng một tiếng rồi cười lạnh nói: “Kẻ nào kẻ nấy đều dựa vào thân phận của mình, già mà chả nghiêm, đã thế còn khiến cháu dâu chịu tủi nhục. Mẹ kiếp! Các người có xứng làm bề trên không?”
“Bề trên cái con khỉ!”
Lý Tuyết thấy Bạch Diệc Phi như vậy thì trong lòng càng sốt sắng. Cô kéo tay Bạch Diệc Phi rồi khẽ giọng nói: “Chồng à, anh đừng nóng giận, đừng xốc nổi! Vì em mà hỗn với họ, không đáng đâu”.
Bạch Diệc Phi lại lớn tiếng nói: “Vì em mà anh làm kẻ địch với cả thiên hạ này, anh thấy cũng đáng!”
“Vợ à! Sau này em không cần phải khom lưng luồn cúi trước bất cứ người nào cả. Em là vợ anh thì phải đường hoàng, nếu không chỉ khiến anh càng có lỗi với em hơn”.
Nghe thấy lời này, Lý Tuyết ngây người tại chỗ. Trong lòng cô có chút bối rối nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vẫn là anh của năm ấy.
Bạch Diệc Phi nắm chặt tay Lý Tuyết rồi đi về phòng có con của anh đang ở đó.
Ông lão thấy vậy thì lập tức hiểu được ý của anh, vì thế lên trước ngăn cản: “Đứng lại! Đừng mơ mang dòng máu của nhà họ Bạch đi!”
Bạch Diệc Phi thấy tức cười với lời nói này. Anh không muốn phí lời với mấy loại người này nên nói thẳng: “Cút! Đừng cản đường của tôi!”
“Mày!”, ông lão đó tức đến nỗi sầm mặt lại, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Mày muốn chết đây mà”, nói xong ông ta giơ tay tát về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì thần sắc không có chút biến đổi. Vì ông lão này có thực lực cấp 2 trung cấp nên không là gì với Bạch Diệc Phi cả.
Chỉ thấy Bạch Diệc Phi giơ tay lên còn nhanh hơn ông ta.
“Bốp”, cái tát này khiến ông ta lùi về sau mấy bước.
Những người khác nhìn thấy cảnh này thì đơ tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được.
Bạch Diệc Phi không để ý đến họ mà dắt Lý Tuyết vào phòng ngủ.
Đi vào trong thì nhìn thấy trong phòng ngủ đặt hai cái giường trẻ con, trên giường còn có rất nhiều đồ chơi, còn cả sữa tốt nhất. Phải nói là họ đối xử với lũ trẻ rất tốt.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng nhìn thấy con mình, trong mắt anh lóe lên vẻ ấm áp.
Đúng lúc này phía sau truyền lại tiếng quát lớn: “Đúng là đồ khốn! Dám ra tay đánh bề trên, đúng là muốn chết mà”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì đẩy Lý Tuyết vào chỗ giường trẻ con rồi khẽ giọng nói: “Vợ à! Em cho con bú sữa đi, xong rồi chúng ta sẽ đi”.
Nói xong câu này, chưa đợi Lý Tuyết phản ứng lại thì anh đã xoay người đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng lại.
Bạch Diệc Phi đứng ở phòng khách, lúc đó mắt anh sáng ngời. Hai ông lão trong đó mắt thì đỏ ửng rồi xông về phía Bạch Diệc Phi.
Trong đó có một người thực lực đã đạt đến cấp 1 cấp thấp, còn một người khác đã gần đến cấp 1 cấp thấp.
Sau khi nhìn thấy vậy, Bạch Diệc Phi không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Chẳng trách lại hống hách như vậy”.
Sau đó Bạch Diệc Phi ung dung ra tay, mỗi người một quyền. Hai lão già kia chưa kịp chạm vào người Bạch Diệc Phi thì đã bị đánh bay ra ngoài.
“Bịch!”, họ đập lên vách tường đối diện rồi rơi xuống đất.
Năm người còn lại nhìn thấy cảnh này thì lập tức kinh hãi.
Phải biết rằng, cao thủ cấp 1 ở phương bắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những lão già nhà họ Bạch sau khi đi vào trạng thái cuồng hóa thì về cơ bản đều ở cao thủ cấp 1 hoặc gần cấp 1, vì vậy họ mới coi thường người khác như vậy, luôn nghĩ mình mạnh nên không ai động tới được.
Nhưng khi Bạch Diệc Phi khẽ vung tay một cái mà đánh bay cao thủ cấp 1 và gần cấp 1 ra ngoài thì họ còn chưa kịp nhìn kỹ Bạch Diệc Phi đã ra tay như nào nữa.
Mắt Bạch Diệc Phi như phát sáng, anh lạnh lùng nói: “Đó là con tôi, tôi muốn đưa đi thì tôi đưa. Các người có tư cách gì mà ngăn cản?”
“Hai mươi năm trước, chính đám lão già các người ép bố mẹ tôi phải từ bỏ tôi, bây giờ lại còn mặt mũi bắt tôi để lại con của mình. Dựa vào cái gì hả?”
Nói đến đây Bạch Diệc Phi ngập ngừng một chút, sau đó quét nhìn từng người một, cười lạnh một tiếng, nói: “Vừa hay hôm nay chúng ta sẽ tính sổ hết thảy”.
“Trong các người, ai đã ép bố mẹ tôi từ bỏ tôi?”, cảnh giới hiện giờ của Bạch Diệc Phi khiến anh nhìn rõ rất nhiều việc. Cộng với việc, anh vốn rất thông minh nên tất nhiên là càng nghĩ càng hiểu rõ.
Với tính cách của Ngô Quế Hương thì bà tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Bạch Diệc Phi, còn người có tính cách như Bạch Vân Bằng tất nhiên sẽ không bao giờ tin mấy kiểu số mệnh.
Vậy thì, quyết định cuối cùng vứt bỏ Bạch Diệc Phi, ngoài mấy lão già trong nhà họ Bạch này thì còn ai vào đây nữa?
Trong đầu Bạch Diệc Phi xuất hiện bóng dáng của mẹ nuôi và em gái anh, nhưng hai người này đã rời xa anh.
Đúng lúc này, ông cả định thần lại rồi sầm mặt chỉ vào Bạch Diệc Phi, quát mắng: “Bạch Diệc Phi! Đồ mất dậy của nhà họ Bạch, không coi bề trên ra gì, dám ra tay đánh bề trên. Nhà họ Bạch không có loại con cháu như mày”.
“Hôm nay quyết định đuổi Bạch Diệc Phi ra khỏi nhà họ Bạch, phế hết võ công”.
“Các anh em, cùng lên đi!”
“Vâng!”, bốn người còn lại và hai người bị Bạch Diệc Phi đánh bay ra ngoài đều đáp lại đồng thanh.
Tiếp đó, bảy ông già lập tức đi vào trạng thái cuồng hóa, trong mắt họ lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Bởi vì tất cả mọi người đều vào trạng thái này nên trong phòng khách đều ngập sát khí.
Ông cả là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, đã gần đến cấp 1 trung cấp, còn người yếu nhất là cấp 2 cao cấp.
Bọn họ cùng lúc xông về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đứng ở trước cửa, còn sau cửa là Lý Tuyết và con của anh nên anh không thể lui một bước nào.
Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì ánh sáng trong mắt anh càng sáng hơn.
“Các người nói tôi không coi bề trên ra gì, vậy hôm nay tôi sẽ đánh đám người làm bề trên mà không nghiêm này”.