Bởi vì cô gái này chính là Lưu Hà, em gái của Lưu Đầu Trọc.
Nhưng điều kỳ lạ là, hiện giờ cô ta trang điểm khá già dặn, giống như người phụ nữ ba mươi tuổi. Hơn nữa, giọng điệu cô ta nói ban nãy rồi cố gằn giọng nên có gì đó không được thuận mắt cho lắm.
Nhưng, Bạch Diệc Phi không kịp nghĩ nhiều mà hỏi luôn: “Cô nói là tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm rồi”, Lưu Hà chớp chớp mắt, nói.
Bạch Diệc Phi thấy đầu óc như trống rỗng.
Một ngày một đêm, quãng thời gian quá lâu, có thể xảy ra rất nhiều chuyện rồi.
“Anh Bạch! Anh không biết đâu, mất bao nhiêu công sức mới cõng được anh về đây đấy”, Lưu Hà nói.
Bạch Diệc Phi nhớ là sau khi mình rơi xuống sông có tỉnh lại một lúc. Anh cố bơi, lúc đến bờ mới ngất đi. Hóa ra Lưu Hà đã cứu mình.
“Cảm ơn!”, Bạch Diệc Phi cảm ơn xong rồi lại hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Lưu Hà cầm bát cháo đến, còn dùng muỗng múc một ít, thổi thổi vài cái rồi mới đưa đến miệng Bạch Diệc Phi, nói với dáng vẻ kiều diễm: “Anh Bạch! Chắc chắn là anh bị người ta truy sát nên mới phải trộm xe bỏ chạy đúng không?”
Sau khi nói xong cô ta lại chớp mắt, dáng vẻ rất đắc ý, nói: “Tôi dám chắc, người đuổi giết anh ở thành phố Thiên Bắc rất lợi hại. Vì vậy tôi không đưa anh đến bệnh viện mà cõng đến đây luôn”.
“Ở đây là khu vực ngoại ô phía nam của thành phố Thiên Bắc. Tôi thuê căn phòng này đấy”.
Thần sắc của cô ta rất đắc ý, trong ánh mắt đều là sự chờ đợi. Dường như cô ta đang đợi Bạch Diệc Phi khen mình.
Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong hoàn toàn không có thời gian để tâm đến cô ta mà sờ điện thoại của mình. Nhưng lúc anh sờ lên người thì sờ thấy làn da trần trụi của mình.
“Quần áo của tôi đâu rồi?”
Lưu Hà ngây người ra, nói: “Anh rơi xuống sông, quần áo ướt hết rồi, chắc chắn không để anh mặc quần áo ướt được”.
Bạch Diệc Phi chau mày lại, ấp úng hỏi: “Vậy là cô…”.
Thôi bỏ đi! Lúc này cũng không phải lúc chấp nhặt những chuyện này. Anh liền nói với Lưu Hà: “Mau gọi điện thoại cho anh cô”.
Nhưng dường như cô ta không vui lắm, chau mày, không nhúc nhích gì.
Bạch Diệc Phi thấy thế vội giục: “Nhanh lên đi”.
Lưu Hà giận dỗi hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh có chuyện gì cứ bảo tôi đi làm là được, sao cứ nhất định phải là anh tôi”.
Bạch Diệc Phi đỏ ửng mắt nhìn cô ta.
Lưu Hà vẫn cảm thấy tủi thân, bặm chặt môi. Nhưng cuối cùng vẫn đi gọi điện thoại cho Lưu Đầu Trọc.
…
Không bao lâu, một chiếc xe Audi bình thường dừng trước nhà dân này.
Sau khi Lưu Đầu Trọc xuống xe thì vội vã đi vào. Khi vào đến phòng không thèm để ý đến em mình mà đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, gọi: “Ông chủ”.
Nhưng gã nhìn lại thì phát hiện Bạch Diệc Phi lộ ra bờ vai trần mà không có quần áo thì lập tức chau mày.
Bạch Diệc Phi không chú ý quá nhiều như vậy mà hỏi luôn: “Có ai biết anh đến đây không?”
“Không đâu! Tôi không nói với ai cả”, Lưu Đầu Trọc lắc đầu, nói.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Hiện giờ tình hình bên ngoài thế nào?”
Lưu Đầu Trọc lắc đầu, cười khổ nói: “Loạn lắm rồi”.
“Loạn?”, Bạch Diệc Phi chau mày, hỏi lại.
Lưu Đầu Trọc giải thích: “Tất cả mọi người đều đang tìm anh. Nhưng chúng tìm ở sông một ngày một đêm vẫn không tìm thấy nên chúng tưởng rằng anh chết rồi”.
“Hiện giờ ba gia tộc lớn ở thủ đô là nhà họ Bạch, nhà họ Lâm và nhà họ Diệp đã liên kết với nhau chèn ép nhà họ Vương”.
“Họ cũng huy động cả Cuồng Sa nữa. Thế lực của ba gia tộc lớn đều đang tiến hành quét sạch thế lực của nhà họ Vương”.
“Vì vậy, hiện giờ đang vô cùng hỗn loạn”.
“Hơn nữa, tôi vốn tưởng rằng ba gia tộc lớn liên kết lại đối phó với nhà họ Vương, chắc dễ đánh đổ nhà họ Vương nhưng thực tế lại không như vậy”.
“Nhà họ Vương vô cùng chắc chắn, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người”.
“Chỉ có thể nói, hiện giờ ba gia tộc liên thủ lại chỉ miễn cưỡng đánh ngang hàng với nhà họ Vương thôi”.
Sau khi nghe xong, Bạch Diệc Phi lập tức hít một hơi sâu.
Rốt cuộc nhà họ Vương chắc chắn đến mức độ nào rồi?
Lưu Đầu Trọc thấy thế liền cẩn thận hỏi: “Ông chủ! Anh có quay về chủ trì đại cục không?”
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ chút rồi lắc đầu nói: “Tạm thời đừng nói cho bất cứ ai là anh đến đây gặp tôi”.
“Á? Tại sao thế?”, Lưu Đầu Trọc không hiểu, hỏi.
Bạch Diệc Phi nói: “Tôi sợ sĩ khí của họ sẽ giảm xuống”.
Sở dĩ bọn họ dốc hết sức lực liên thủ đối phó với nhà họ Vương, chắc vì tưởng Bạch Diệc Phi chết rồi chăng?
Bởi vì Bạch Diệc Phi chết thì họ có cảm giác mình sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy họ mới ra tay như vậy.
Nhưng nếu như họ biết Bạch Diệc Phi vẫn sống thì cảm giác bất an kia cũng không còn quá lớn, tất nhiên sẽ không dốc sức đánh nhà họ Vương.
Họ sẽ rút đi một phần sức lực, sau đó đưa Bạch Diệc Phi lên trên cùng, từ đó bảo vệ được thực lực của mình.
Các cậu đang làm gì vậy? đi theo tôi. tránh xa bọn này ra.
Nói cũng phải, Lưu Đầu Trọc căn bản không biết chuyện của Long Linh Linh và Vương Gia Tuấn.
Bạch Diệc Phi gật đầu, có chút thất vọng, nói: “Sau khi quay về anh cố gắng tìm thử Long Linh Linh, xem cô ta quay về chưa?”
“Được!”, Lưu Đầu Trọc lại nói: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước nha?”
Bạch Diệc Phi gật đầu, trong ánh mắt toát lên vẻ lo lắng.
Anh rất lo lắng cho Long Linh Linh, ngoài sự lo lắng anh còn không ngừng trách mình.
…
Lúc Lưu Đầu Trọc đi thì liếc nhìn Lưu Hà, sắc mặt sầm lại, dường như định nói gì thì bị Lưu Hà cướp lời: “Anh Bạch cần người chăm sóc nên em ở lại chăm sóc anh ấy”.
Lưu Đầu Trọc bị cô gái này làm cho tức chết. Gã chỉ vào Lưu Hà nói: “Nhìn xem mày đang mặc cái gì vậy?”
Lưu Hà phản bác: “Anh nói là sau này chúng ta phải mặc chỉn chu một chút còn gì?”
Lưu Đầu Trọc thấy thế thì càng tức, giơ tay định tát.
Nhưng cô ta vội chạy đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, hô: “Anh Bạch cứu mạng!”
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền khuyên: “Không sao đâu! Tạm thời tôi sẽ thay anh chăm sóc em gái anh”.
Lưu Đầu Trọc chỉ nói với Lưu Hà một cái: “Đợi chuyện này qua đi, anh sẽ tính sổ với mày”.
“Hừm!”, Lưu Hà còn hừ lạnh một tiếng.
Khi Lưu Đầu Trọc đi rồi, Lưu Hà mới hỏi Bạch Diệc Phi: “Anh Bạch! Nhìn tôi mặc thế nào?”
Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lúc mới nói lời trái với lương tâm: “Cũng được”.
Sau khi nói xong anh lập tức đổi chủ đề, hỏi: “Giờ là ban ngày hay tối?”
Lưu Hà hơi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời ngay: “Tất nhiên là ban ngày rồi. Ban nãy anh không nhìn thấy ánh mặt trời sao?”
Bạch Diệc Phi thấy trong lòng nặng nề. Mắt anh có vấn đề nên căn bản không phân biệt được ban ngày hay ban đêm.
Anh rất muốn biết chuyện này là thế nào nhưng ngay cả Sa Phi Dương cũng không biết là tại sao thì càng không dám nói đến việc mắt anh được khôi phục như thường.