Bạch Diệc Phi vô cùng kinh ngạc: "Sư muội?"
Người phụ nữ mới đến này chính là sư muội Lương Ngọc của anh.
"Sao em lại ở chỗ này?", Bạch Diệc Phi ngạc nhiên hỏi.
Lương Ngọc ngồi dựa vào ghế sô pha, sau khi nhìn thấy phản ứng của Bạch Diệc Phi cũng không bất ngờ lắm, chỉ thờ ơ nói: "Chẳng lẽ em không có bạn được à?"
Thật lòng mà nói, Bạch Diệc Phi có chút kiêng kỵ Lương Ngọc, bởi vì cô ta là con gái của Lương Minh Nguyệt, hơn nữa còn là đồ đệ của Tử Y.
Hơn nữa nhìn thấy Lương Ngọc không có chút nào kinh ngạc, anh không khỏi cau mày hỏi: "Em không cảm thấy bất ngờ về việc anh còn chưa chết sao?"
Lương Ngọc lạnh lùng nói, giọng nói còn mang theo chút châm chọc: "Mục đích em tới đây là muốn nói cho anh biết, anh đừng tự cho là mình thông minh, có vài người đã sớm biết anh chưa chết".
Bạch Diệc Phi đột nhiên sửng sốt, hóa ra cô ta tới đây là để nhắc nhở mình.
Người Lương Ngọc ám chỉ chắc chắn là Lương Minh Nguyệt rồi.
Mà Lương Ngọc tới nhắc nhở mình, chẳng lẽ ngày mai Lương Minh Nguyệt có thể sẽ đến sao?
Lương Ngọc nói xong liền đứng dậy: "Em biết rồi, em về trước đây".
Nói xong liền rời đi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy hơi do dự một chút liền đuổi theo ngay lập tức: "Sư muội".
Ngoài cửa, Lương Ngọc dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, chỉ lạnh nhạt nói: "Cẩn thận những người xung quanh".
"Em có ý gì?", Bạch Diệc Phi nhất thời cau mày.
Lương Ngọc lãnh đạm nói: "Chỉ là nhắc nhở anh một câu mà thôi, con người có thể bởi vì một số chuyện nào đó mà dao động, kể cả những người thân tín nhất xung quanh anh".
"Hãy cẩn thận một chút, nếu không anh thực sự sẽ trở thành một con người cô độc".
Nói xong, Lương Ngọc lại một lần nữa rời đi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên nói: "Những người đó bao gồm cả em sao?"
Lương Ngọc vờ như không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi thân ảnh dần biến mất.
Đối với những gì Lương Ngọc nói, linh cảm xấu của Bạch Diệc Phi càng trào dâng mạnh mẽ.
Trở lại phòng lần nữa, Lưu Hiểu Anh không nhịn được hỏi Bạch Diệc Phi: "Chúng ta làm sao có thể cứu Linh Linh đây?"
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Long Linh Linh đang ngồi bó gối trên ghế sô pha, trên người cô ta mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, bộ đồ ngủ rộng thùng thình nhưng vẫn không che lấp hết được đường cong của cô ta, chỉ có điều đôi mắt của Long Linh Linh như vô hồn chết lặng.
Bây giờ anh đã biết rằng bố mẹ của Long Linh Linh đã bị nhà họ Vương bắt cóc để ép buộc cô ta.
Nhưng biết cũng chẳng làm nên chuyện gì, bởi vì ngay cả Trương Hoa Bân cũng không thể tìm ra mục đích thực sự của nhà họ Vương, chứ đừng nói đến việc bố mẹ của Long Ling Linh được giấu ở đâu.
Bạch Diệc Phi muốn an ủi Long Linh Lăng, nhưng anh lại chẳng biết phải mở lời thế nào?
Cuối cùng thở dài một hơi nói: "Tôi đi ngủ đây".
Sau đó anh tự tìm một căn phòng, đổ nhào lên giường rồi ngủ thiếp đi.
Sau khi Bạch Diệc Phi rời đi, Long Linh Linh không thể kìm nén được nữa nên òa khóc.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy vội vàng an ủi: "Linh Linh, anh ấy nhất định sẽ có cách, cậu đừng lo lắng".
Nói xong, cô ta lại nhanh chóng xông vào phòng của Bạch Diệc Phi, muốn lôi Bạch Diệc Phi tỉnh dậy để cùng nhau nghĩ cách, không thể như thế này được.
Nhưng vừa vào phòng liền nghe thấy tiếng ngáy của Bạch Diệc Phi, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Mới chợp mắt được 2 phút mà đã ngủ say rồi.
Hẳn là dạo gần đây anh cảm thấy mệt mỏi lắm?
Trong lòng Lưu Hiểu Anh không khỏi đau nhói, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới bên giường khẽ khàng đắp chăn cho anh: "Đã bao lâu rồi anh không ngủ?"
...
Khi Bạch Diệc Phi tỉnh dậy đã nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đang nép vào trong ngực mình.
Lưu Hiểu Anh tựa đầu vào ngực anh, ngủ rất say.
Bạch Diệc Phi cầm điện thoại nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ sáng.
Vì vậy anh chậm rãi đứng dậy, sợ mình sẽ đánh thức Lưu Hiểu Anh.
Sau khi đứng dậy, anh nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ có điều vừa vào đến phòng khách liền thấy Long Linh Linh vẫn ngồi ở trên sô pha, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta, nghiêm túc nói: "Linh Linh, tôi nhất định sẽ không để cho cô có chuyện".
Long Linh Linh vẫn ngồi ở chỗ đó dường như không có nghe thấy lời anh nói.
Bạch Diệc Phi không nói thêm nữa mà trực tiếp rời khỏi đây.
...
Mặt trời thức dậy, một ngày mới lại bắt đầu.
Đội ngũ đón dâu đã đông đủ kéo tới cảng Lam Ba.
Long Linh Linh đang mặc váy cưới, vừa ngồi trước gương trang điểm, mặc cho người ta trang điểm cho mình.
Còn Lưu Hiểu Anh đứng sau Long Linh Linh với khuôn mặt lo lắng.
Trong căn phòng không một tiếng cười đùa, không hề giống hôn lễ chút nào.
Đột nhiên một nhóm người xông vào, cười nói rôm rả, vô cùng náo nhiệt.
"Đúng vậy!"
Trong lúc bọn họ tám chuyện, cô dâu và chú rể xuất hiện từ đầu kia của thảm đỏ và chầm rãi đi tới.
Người chủ trì buổi lễ mặc vest chỉnh tề, cầm micro và bắt đầu làm sôi động bầu không khí: "Kính thưa toàn thể các vị khách quý, bạn bè thân mến..."
Long Linh Linh thất thần bước trên thảm đỏ, khi nhìn thấy bố mẹ mình cũng ngồi trên khán đài, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Trên sân khấu chính, ngoài bố mẹ Long Linh Linh còn có một cặp vợ chồng trung niên khác, không cần đoán cũng biết họ phải là bố mẹ của Vương Gia Tuấn.
Long Linh Linh quả thực nhẹ nhõm hơn được một chút, nhưng cô ta cũng hoàn toàn tê dại.
Cô ta giống như một người máy, làm theo quy trình từng bước một, hoàn toàn không chút để tâm.
Cho đến khi người chủ trì hôn lễ hỏi cô ta: "Cô Long Linh Linh, cô có sẵn sàng cùng anh Vương Gia Tuấn thề trọn đời bên nhau bất kể sinh, lão, bệnh, tử, giàu sang, nghèo khó không?"
Lúc này cô ta mới hoàn hồn, quay đầu nhìn Vương Gia Tuấn bên cạnh mình.
Vương Gia Tuấn đang nhìn cô ta, khuôn mặt nở một nụ cười hạnh phúc.
Lúc đó Long Linh Linh cũng cảm giác được ánh mắt của mọi người có mặt đều tập trung vào trên người cô ta, điều này khiến cô ta không tự chủ ngoái lại nhìn.
"Tôi..."
Long Linh Linh lên tiếng, nhưng cô ta không thể nói được hai từ cuối cùng.
- ------------------