Mảnh dao đâm thẳng vào bụng ông ta, cơ thể ông ta vẫn đứng tại chỗ, mặc dù run rẩy không ngừng nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định.
Không ai ngờ rằng Ngưu Vọng lại xông ra.
Không ai chú ý đến ông ta cách Bạch Diệc Phi gần đến vậy.
Bọn họ càng không ngờ rằng Ngưu Vọng sẽ phản ứng như thế.
Ông ta đã bị thương toàn thân, giờ lại thêm một mảnh dao, không biết liệu có thể sống sót được không.
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Tất cả mọi người dường như đều ngừng thở.
Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng không một tiếng động.
Ngưu Vọng khó khăn quay đầu, dường như muốn cười nhưng lại không cười nổi. Ông ta hỏi Bạch Diệc Phi: “Cậu nói xem… Có phải anh… rất mâu thuẫn hay không?”
Lúc trước chính ông ta bán đứng Bạch Diệc Phi, cũng biết làm vậy thì sẽ đẩy anh vào chỗ chết nhưng chỉ có vậy mới cứu được con trai ông ta. Bây giờ, lúc Bạch Diệc Phi gặp nguy hiểm, ông ta lại vô thức mà xông đến che chắn.
Quả thực là rất mâu thuẫn.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại không nghĩ vậy. Anh lắc đầu, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Ngưu Vọng, đỡ ông ta rồi nói: “Không phải, không phải, anh Ngưu…”
Ngưu Vọng thấy Bạch Diệc Phi còn gọi mình là anh thì cố gắng nở nụ cười: “Cậu còn gọi anh là anh, anh… yên tâm rồi”.
Hai người rõ ràng đang trải qua sinh ly tử biệt thì đột nhiên lại có âm thanh đáng ghét xen vào.
“Không biết tự lượng sức”, Thạch Nhiễm lạnh lùng nói: “Yếu như sên mà còn dám khiêu chiến tao? Nếu mày sớm nhận thua thì người khác cần gì phải chết thay mày? Tự làm tự chịu mà thôi!”
“Mẹ mày, một tên vô dụng hạng ba mà cũng dám coi thường tao, cũng không xem lại mình là ai!”
Lúc này, Bạch Diệc Phi hoàn toàn không để tâm đến gã mà run rẩy gào lên: “Bác sĩ, bác sĩ mau đến đây!”
Mấy bác sĩ mau chóng chạy đến, đặt Ngưu Vọng lên cáng cứu thương.
Có người hét lên: “Mau đưa đến bệnh viện, phải đưa đến bệnh viện mới được”.
Vì thế một đám người tay chân loạn hết cả lên.
Bạch Diệc Phi đứng nguyên tại chỗ nhìn đám người cuống cuồng, trong lòng vô cùng khó chịu.
Lời Thạch Nhiễm vừa nói cùng với cảnh Ngưu Vọng chắn dao cho anh không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh. Hai bàn tay anh nắm chặt, mắt đỏ ngầu.
Màu đỏ rất không bình thường này đã lâu rồi không xuất hiện trong mắt anh.
Anh quay người nhìn Thạch Nhiễm, nghiến răng nói: “Tao phải giết mày!”
Rất nhiều người thấy màu đỏ quỷ dị trong mắt Bạch Diệc Phi thì không khỏi kinh hãi.
Sa Phi Dương cau mày, Bạch Vân Bằng thì trừng mắt.
Kỳ Kỳ lại nghi hoặc: “Mắt anh ta… làm sao vậy?”
Nghe cô ta nói vậy, Bạch Vân Bằng lập tức hoàn hồn, vội nói với Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, con bình tĩnh lại!”
Vừa nói ông vừa xông đến nhưng bị Tần Sơn ngăn cản.
Bạch Vân Bằng vội nói: “Nó cứ thế này thì không được, mau ngăn nó lại!”
Tần Sơn lắc đầu: “Tự lựa chọn thì tự chịu trách nhiệm”.
Bạch Vân Bằng nghe vậy thì hoảng hốt không thôi.
…
Thạch Nhiễm nghe Bạch Diệc Phi nói thì cười không ngớt, đây chẳng qua là một tên yếu ớt tức giận gào thét mà thôi, hoàn toàn không có tý uy hiếp gì.
Thực lực giữa bọn họ chênh lệch quá lớn, Bạch Diệc Phi muốn giết gã thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
“Một tên yếu như sên như mày mà cũng muốn giết tao? Mày đang tấu hài đấy à? Ông đây cho mày một cước cũng đủ đạp chết mày!”, Thạch Nhiễm khinh thường nói.
Bạch Diệc Phi từng bước từng bước đi về phía gã.
Thạch Nhiễm thấy hai mắt đỏ ngầu của anh thì ngây ra, biểu cảm lập tức thay đổi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên dùng sức, đất dưới chân anh nứt ra như mạng nhện, sau đó cả người anh như viên đạn xông về phía Thạch Nhiễm.
Có một câu rất đúng, tiềm năng của con người là vô hạn.
Bình thường, năng lực của một người là có giới hạn nhưng trong những tình huống đặc thù, một khi đã bùng nổ thì có thể xảy ra những chuyện không ai ngờ tới.
Chẳng hạn như Bạch Diệc Phi lúc này.
Tốc độ và sức mạnh của anh đều tăng lên gấp bội.
Thạch Nhiễm thấy vậy thì giật mình.
Nhưng cũng chỉ kinh ngạc một lát mà thôi. Cho dù Bạch Diệc Phi bộc phát ra tiềm năng vượt quá năng lực vốn có của mình thì cũng chẳng là gì với một cao thủ hạng 2.
Thạch Nhiễm hừ một tiếng, hơi thả lỏng: “Đúng là mạnh hơn rất nhiều nhưng với tao mày vẫn chỉ là một con sên yếu ớt mà thôi!”
Thạch Nhiễm cũng xông đến, tốc độ và sức mạnh của gã còn mạnh hơn Bạch Diệc Phi. Gã vung nắm đấm về phía anh.
“Bốp!”
Hai người va vào nhau nhưng Bạch Diệc Phi không ra tay, cú đấm của Thạch Nhiễm giáng thẳng vào bụng anh. Gã thấy vậy thì cười.
Những người khác cũng không khỏi ngạc nhiên mà kêu lên.
Ngay cả đám người Đạo Trưởng cũng không khỏi hoảng hốt, dường như vô thức mà lo lắng cho Bạch Diệc Phi.
Nhưng đây cũng là tâm lý thông thường. Bạch Diệc Phi là một người thuộc hạng ba lại luôn bị Thạch Nhiễm nói là yếu như sên. Đám người bọn họ chẳng phải cũng là hạng ba yếu ớt ư? Ai nghe mà vui cho được.
Mà nhóm người Bạch Diệc Phi đã lo lắng đến đứt ruột.
Đúng lúc này, bởi vì cú đấm không đánh bay được Bạch Diệc Phi như dự đoán mà nụ cười của Thạch Nhiễm tắt lịm.
Hai tay anh nắm chặt lấy cánh tay gã, sau đó từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm gã.
Thạch Nhiễm nhìn thấy màu đỏ quỷ dị thì đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Chết đi!”
Bạch Diệc Phi nói ra hai chữ, đồng thời anh dùng một tốc độ khó mà tưởng tượng nổi đập mạnh đầu mình vào trán Thạch Nhiễm.
“Cốp!”
“A!”
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, tiếng phía sau rất rõ ràng là tiếng kêu của Thạch Nhiễm.
Cho dù có là cao thủ thì cơ thể vẫn là con người, không phải mình đồng da sắt.
Vì thế khi đầu bị đập trúng thì cũng không khác gì người bình thường. Thạch Nhiễm bị Bạch Diệc Phi đập như vậy thì đau đến mức suýt ngất.
Theo lý mà nói, Bạch Diệc Phi cũng không dễ chịu, dù sao hai bên đều bị đập như nhau nhưng anh lúc này hoàn toàn không có gì khác thường, vẫn túm chặt lấy tay Thạch Nhiễm, không cho gã cơ hội phản ứng, lại tiếp tục đập mạnh đầu mình vào đầu gã.
Lại một tiếng kêu thảm thiết.
“A!”
Thạch Nhiễm đau đớn kêu lên.
Những người khác đều ngây ra.
Cách đánh hai bên cùng chết này của Bạch Diệc Phi khiến bọn họ khiếp sợ.
Trán hai người đều đã chảy máu, Thạch Nhiễm đứng không vững, hai mắt cũng không mở ra nổi nhưng Bạch Diệc Phi vẫn trừng hai mắt đỏ ngầu, như thể không hề bị thương.
Thời khắc này, tất cả mọi người đều không khỏi hãi hùng.
Mẹ nó, đây rõ ràng là đang liều mạng!
Dù là cao thủ nhưng cũng sợ liều mạng, bởi vì một khi đã liều mạng thì sẽ không thèm để ý đến gì nữa, kể cả tính mạng của mình.
Một người ngay cả mạng sống của mình cũng không quan tâm thì quả thực là một chuyện vô cùng đáng sợ.
“Cốp!”
“Cốp!”
“…”
Bạch Diệc Phi không ngừng đập đầu mình vào đầu Thạch Nhiễm, sức lực cùng tốc độ không đổi, cứ thế, hai chân Thạch Nhiễm như thể mất hết sức, cho dù không chết thì cũng sắp hôn mê rồi.
Nhưng tay gã bị Bạch Diệc Phi tóm chặt, muốn ngã xuống cũng không được.