Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Lý Tuyết như thế thì càng cười vui vẻ hơn nữa: “Tuyết Nhi thật lợi hại, mang thai đôi luôn. Nếu Bạch Diệc Phi biết chuyện này thì chắc chắn anh ấy sẽ rất vui!”
Lưu Hiểu Anh thật sự vui mừng thay cho Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết, nhưng cô ta lại không chú ý đến tâm trạng Lý Tuyết hiện giờ.
Cho dù là ai khi gặp chuyện này cũng sẽ vô cùng sung sướng.
Nhưng Lý Tuyết lại nắm lấy tay Lưu Hiểu Anh, gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng nói: “Không được!”
“Không được cái gì?”, nụ cười của Lưu Hiểu Anh cứng lại.
Lý Tuyết vô cùng nghiêm túc nói với Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh, tôi cầu xin cô, trước hết đừng nói cho anh ấy biết".
Lưu Hiểu Anh nghe cô nói như thế thì hơi sửng sốt, sau đó giống như hiểu ý của Lý Tuyết, cô ta cười nói: “Có phải cô muốn tạo cho anh ấy một bất ngờ lớn đúng không? Được được, tạm thời tôi sẽ không nói cho anh ấy biết".
Lý Tuyết lại lắc đầu, sắc mặt cô rất khó coi: “Không được, bây giờ không phải thời điểm thích hợp, không thể...”
“Không phải lúc sao? Cô có ý gì? Không phải cô luôn muốn sinh con cho Bạch Diệc Phi hả?”, Lưu Hiểu Anh không hiểu nổi nhìn Lý Tuyết. Sau đó hình như lại nghĩ tới cái gì đó nên cô ta kinh ngạc kêu lên: “Không phải cô thấy hai đứa bé còn quá ít đấy chứ?”
Lý Tuyết lắc đầu, cô vô cùng lo lắng, vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng nói với Lưu Hiểu Anh: “Không phải như vậy. Hiểu Anh, cô đồng ý với tôi đi. Trước tiên đừng để Bạch Diệc Phi biết chuyện này. Tôi không muốn khiến anh ấy phải thêm một chuyện lo lắng nữa, chí ít thì hiện tại đừng nói cho anh ấy biết".
Lưu Hiểu Anh kinh ngạc không thôi, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, nhưng cô ta vẫn không hiểu sao Lý Tuyết lại hành động như vậy.
“Tôi đồng ý với cô”, Lưu Hiểu Anh gật đầu, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng chuyện này không thể giấu quá lâu. Cô cũng biết đấy, sau khi lộ bụng sẽ không giấu được nữa".
Nhưng Lý Tuyết không trả lời câu hỏi của Lưu Hiểu Anh, mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn cô!”
Lưu HIểu Anh nhìn Lý Tuyết vẫn đang im lặng, cuối cùng không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
...
Lý Tuyết đi không được bao lâu thì Bạch Diệc Phi đã đến bệnh viện, anh đặc biệt đi tìm Lưu Hiểu Anh hỏi thăm: “Tuyết Nhi đến đây rồi à?”
Lưu Hiểu Anh không nhìn Bạch Diệc Phi mà chỉ chăm chú nhìn vào tay mình: “Đến rồi. Không có việc gì đâu, chỉ là dạ dày không thoải mái chút thôi. Tôi đã kê cho cô ấy ít thuốc rồi, uống xong thì không sao nữa".
Nghe cô ta nói như vậy thì Bạch Diệc Phi mới yên tâm hơn.
“Cô gọi điện thoại cho Từ Lãng, bảo anh ấy nửa tiếng nữa đến phòng họp đợi tôi, tôi có chút việc cần bàn bạc với anh ấy", Bạch Diệc Phi nói với Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh nghi hoặc nhìn anh: “Sao lại bảo tôi gọi điện thoại?”
Bạch Diệc Phi không trả lời cô ta mà thẳng thừng đi ra khỏi văn phòng.
“Hừ, hai người này đều bảo mình làm thế này thế nọ, lại còn không nói rõ nguyên nhân nữa!”, Lưu Hiểu Anh bĩu môi tức giận.
Sau khi Bạch Diệc Phi rời khỏi phòng làm việc thì lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ: “Có chuyện cần cô giúp đỡ”.
“Chuyện gì mà liên quan đến tôi chứ? Mà tại sao tôi lại phải giúp anh?”, Kỳ Kỳ hừ lạnh một tiếng.
Bạch Diệc Phi tất nhiên không có cách nào để trị Kỳ Kỳ: “Không giúp cũng được thôi, vậy tôi sẽ đi tìm Từ Lãng. Nhưng mà phải nói trước một chút, chuyện này có chút nguy hiểm đó".
“Anh!”, Kỳ Kỳ lập tức nổi giận, cuối cùng cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đang ở đâu?”
“Nửa tiếng nữa đến phòng họp của bệnh viện Ngọa Long tìm tôi", Bạch Diệc Phi cười nhạo nói.
...
Chưa đến nửa tiếng sau thì Từ Lãng đã đi đến phòng họp, nhưng mà phòng họp lại không có ai. Từ Lãng gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi, nhưng điện thoại tắt máy. Không còn cách nào khác nên anh ta đành phải ngồi trong phòng họp chờ người.
Mà người đã tắt máy là Bạch Diệc Phi, lúc này lại đang cùng Lưu Hiểu Anh nhìn chằm chằm màn hình theo dõi ở trong văn phòng của cô ta. Hình ảnh hiển thị trên màn hình chính là cảnh trong phòng họp kia.
Lưu Hiểu Anh tò mò hỏi một câu: “Cô ta sẽ đến chứ?”
Bây giờ Lưu Hiểu Anh đã đoán được mục đích của Bạch Diệc Phi khi làm thế này rồi.
Bạch Diệc Phi khẳng định nói: “Sẽ đến!”
Lưu Hiểu Anh không hiểu rõ chuyện này lắm: “Bọn họ còn không vội vàng gặp nhau, anh quan tâm như vậy nhỡ may làm hỏng chuyện thì biết giải quyết thế nào?”
“Hai người kia không chịu chủ động, nếu như không ai dẫn dắt, mở màn giúp bọn họ thì còn phải đợi đến mùa quýt à", Bạch Diệc Phi cười nhạo nói.
Lưu Hiểu Anh liếc Bạch Diệc Phi một chút, sau đó chăm chú nhìn vào màn hình theo dõi.
Cũng không lâu lắm cửa phòng họp bị người khác đạp mở ra.
“Bạch Diệc Phi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Kỳ Kỳ rất tức giận, vậy nên cô ta đạp thẳng cửa đi vào, vừa vào đã hét lên.
Mà Từ Lãng sau khi nghe được tiếng động thì lập tức đứng dậy, ngây người nhìn Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ đang đứng ở cửa cũng ngây người.
Anh em hai người cứ mặt đối mặt qua bàn làm việc như vậy, không hề nhúc nhích giống hệt hai pho tượng.
“Anh...”
“Bạch Diệc Phi...”
Hai người đồng thời lên tiếng, nhưng khi nghe thấy đối phương nói chuyện thì đều đồng thời ngậm miệng lại.
Trong phòng họp vô cùng yên tĩnh.
Trong lúc nhất thời lại càng thêm lúng túng.
Cuối cùng Từ Lãng hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: “Em gái, anh vẫn luôn tìm em suốt hai mươi năm nay".
Kỳ Kỳ nghe thấy anh ta nói câu này thì lập tức đỏ vành mắt, cô ta không nhịn được nữa mà chạy vọt lên ôm lấy Từ Lãng: “Anh!”
Từ Lãng cũng từ từ ôm lấy Kỳ Kỳ, vừa nở nụ cười vừa thầm rơi nước mắt.
Hai anh em cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, cảm nhận hơi ấm tình thân từ bấy lâu nay.
Không biết qua bao lâu thì hai người mới tách ra.
Lần này bọn họ đã biết chuyện gì xảy ra, sau đó Từ Lãng vì muốn làm dịu cảm giác xấu hổ giữa hai người nên lập tức nói: “Nhất định là Bạch Diệc Phi giở trò!”
Kỳ Kỳ lau nước mắt rồi gật đầu nói: “Chính là anh ta, nhất định là anh ta! Anh ta chắc chắn cố ý. Đợi lát nữa nhìn thấy nhất định phải đánh anh ta một trận!”
Từ Lãng gật đầu rồi nói: “Được, để anh giúp em!”
Còn người đang ngồi trong phòng làm việc của Lưu Hiểu Anh là Bạch Diệc Phi, khi nhìn thấy cảnh tượng hiện ra trên màn hình thì khẽ nói: “Hazi, tức chết mất. Hai anh em nhà này đúng là không có lương tâm. Muốn tốt cho hai người vậy mà còn định đánh tôi! Đúng là đồ vô lương tâm!”
Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì xấu xa cười to mấy tiếng.
…
Giải quyết xong chuyện này rồi Bạch Diệc Phi lại đi sắp xếp một số chuyện khác nữa. Ví dụ như tặng một siêu thị cho Trương Hoa Bân, cho Trần Hạo một quán karaoke, còn cho Sa Phi Dương một khoản tiền nữa.
Khi trở về nhà thì đã trời đã khuya, Bạch Diệc Phi muốn hỏi thăm Lý Tuyết xem dạ dày của cô đã đỡ hơn chưa, nhưng mà lại không thấy Lý Tuyết đâu cả.
Mới đầu Bạch Diệc Phi cũng không quá để ý, nhưng mà lúc anh chuẩn bị đi ngủ thì mới phát hiện ra trên đầu giường có để lại một tờ giấy.
Bên trên tờ viết: “Chồng à, chúng ta là vợ chồng, vậy nên những chuyện anh muốn làm em cũng muốn theo anh. Em biết anh chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, vậy nên em đành đi trước một bước vậy!”
Sau khi đọc xong tờ giấy thì Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng lo lắng.
Sau lần liều mạng ở thủ đô vừa rồi anh đã không còn nể mặt Đạo Trưởng nữa, vậy thì Lý Tuyết còn có thể đi đâu ở thủ đô chứ? Ngoại trừ liên minh doanh nghiệp thì anh chẳng thể nghĩ ra được chỗ nào nữa.
Nhưng Liên minh doanh nghiệp ở thủ đô cũng là chỗ nguy hiểm nhất, sao có thể để cô đi đến đó được?
“Không được!”
Bạch Diệc Phi càng nghĩ càng lo lắng, anh lập tức quay ra ngoài lấy xe đi về hướng sân bay.
Đêm hôm khuya khoắt nên sân bay rất ít người, Bạch Diệc Phi đã tìm rất lâu trong cửa soát vé, phòng chờ, sảnh sân bay, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi lại càng lo lắng hơn. Anh cũng không gọi được cho Lý Tuyết, điều này chứng tỏ rằng cô đang tắt máy.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi chỉ có thể hỏi thăm chuyến bay sớm nhất đến thủ đô cất cánh lúc mấy giờ, sau đó lập tức mua vé máy bay rồi quay lại đại sảnh tiếp tục tìm kiếm.
Bạch Diệc Phi vừa bước ra từ nỗi đau mất đi em gái, ngay lúc này thật sự trong lòng anh vẫn còn chút yếu đuối. Vậy nên sau khi biết Lý Tuyết một mình đi đến thủ đô thì trong lòng anh vẫn luôn lo lắng không thôi.
Vé máy bay của anh mua là cất cánh sau hai tiếng. Hai tiếng trôi qua Bạch Diệc Phi cầm theo vé bước lên máy bay.
Anh cúi đầu nhìn chỗ ngồi ghi trên máy bay, sau đó đi tìm chỗ của mình.
Nhưng chờ lúc anh đi đến gần chỗ ngồi rồi ngẩng đầu nhìn lên thì bỗng ngây ngẩn cả người.
Bởi vì đã là ban đêm rồi, cộng thêm việc anh đến tương đối sớm nên trên máy bay chẳng có bao nhiêu người, có rất nhiều chỗ ngồi đang để trống, mà hiện tại gần ngay chỗ ngồi của anh đã có mấy người ngồi.
Mấy người này anh đều quen biết hết.
Thế nên Bạch Diệc Phi mới sửng sốt như vậy.