"Còn nữa, khi tôi gọi cho Vân Anh và nói với cô ta rằng Đạt Tư đang ở cạnh Cát Xa, lúc đó cô ta rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cô ta đã nói cho tôi biết người đó là ai".
"Thực ra, cô ta từ lâu đã biết sự tồn tại của Đạt Tư, đó cũng là lý do tại sao cô ta lại yêu cầu anh đến bảo vệ tôi".
Liên Âm nhìn anh thờ ơ nói: "Có vấn đề gì sao? Coi như tôi đã biết trước toàn bộ kế hoạch lần này, nhưng vậy thì đã sao chứ?"
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn: "Đừng giả ngu với tôi, tôi đã nhìn thấy toàn bộ quá trình gặp gỡ của anh và Vân Anh".
"Bên ngoài có vẻ như không có vấn đề gì trong toàn bộ quá trình, nhưng khi hai bên giao chiến với nhau, có một khoảng thời gian anh né khỏi camera giám sát".
"Tôi nghĩ rằng anh đã nói cái gì đó và hai người đã thông đồng với nhau".
“Kết quả cuối cùng khiến cho tôi làm người thế tội thay?”, Bạch Diệc Phi nói, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.
Sau khi nghe Bạch Diệc Phi nói xong, Liên Âm cuối cùng cũng không thể duy trì vẻ mặt thản nhiên lãnh đạm nữa.
Hắn nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lại càng chắc chắn suy đoán của mình.
Chẳng mấy chốc, Liên Âm lại trở lại dáng vẻ bình thường, thậm chí còn cười với Bạch Diệc Phi, nói: "Anh Bạch suy nghĩ nhiều rồi, sao lại liên quan đến việc thế tội thay?"
"Hai giờ nữa là tới Nam Môn rồi, đến lúc đó, cậu cả của Liên minh võ giả Nam Môn đã bị giết, chuyện này chắc chắn không cách nào che giấu được", Bạch Diệc Phi cười khẩy nói: "Dù sao cũng phải có một tên là hung thủ đúng chứ?"
"Tôi đã giết Cát Nhĩ và không ít người Nam Môn ở Lam Đảo, giết thêm một người nữa cũng là hợp lý".
"Cho nên, tôi chính là người thế tội kia".
"Nhưng nếu chỉ có điểm này, Cát Tắc có lẽ sẽ không tin, cho nên anh đã bắt đầu ngầm giở trò đen tối với nhà họ Bạch, cố ý để bọn họ ép tôi đồng ý hôn sự với nhà họ Tùng".
"Bởi vì lý do này có thể đủ khiến tôi giết chết Cát Xa".
"Đó là mối thù cướp vợ!"
"E rằng mọi người đều sẽ tin vào lý do này, hơn nữa lúc đó Cát Tắc đang hết sức bi thương, căn bản không kịp nghĩ nhiều, dĩ nhiên cũng sẽ tin".
"Hừ! Tôi thật sự đã xem thường Vân Anh, thậm chí ngay cả tứ đại gia tộc mà cô ta còn dám ngầm giở trò sau lưng, quả thật rất lợi hại!"
Từ khi Vân Anh bắt đầu đến tìm anh, cô ta luôn thể hiện với anh khát vọng kế vị, cô ta cũng khiến Bạch Diệc Phi nghĩ rằng bên cạnh cô ta không thể tin cậy bất cứ ai để tránh cho Cát Tắc và Cát Xa hoài nghi, hơn nữa anh còn cho rằng cô ta là một người con gái biết nhẫn nhịn.
Lâu dần, sự đề phòng của Bạch Diệc Phi đối với cô ta đương nhiên cũng giảm bớt.
Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, anh mới biết Vân Anh thực sự khủng bố đến mức nào.
Xem ra, môn phái Phi Hành chắc hẳn là thuộc hạ của Vân Anh.
Hơn nữa trong tứ đại gia tộc ở thủ đô cũng có những quân bài bí ẩn mà cô ta ngấm ngầm cài cắm.
Nghĩ đến những điều này khiến cho người khác không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Ví dụ như ông cố nhà họ Bạch, ông ta kiên quyết muốn Bạch Diệc Phi phải kết hôn với Tùng Lệ Tư, thậm chí còn vì chuyện này mà ra tay giết Lý Tuyết.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, bọn họ chỉ là đang diễn kịch mà thôi, bọn họ căn bản không có khả năng giết Lý Tuyết, bởi vì Bạch Diệc Phi sẽ cứu cô ấy, cho dù không có Bạch Diệc Phi thì bọn họ cũng sẽ không ra tay.
Rốt cuộc, mục đích thực sự của bọn họ không phải vì điều này, mà là đợi Cát Xa đến lấy Tùng Lệ Tư.
Để đạt được mục đích này, ông cố nhà họ Bạch dĩ nhiên không để ý đến tính mạng của một vài trưởng bối nhà họ Bạch, diễn vở kịch này một cách chuyên nghiệp, không chút sơ hở.
Thế cho nên hiện tại bọn họ cuối cùng cũng có một lý do hoàn hảo để giết chết Cát Xa.
Mà cuối cùng tất cả mọi người đều cho rằng hung thủ chính là Bạch Diệc Phi.
Toàn bộ sự việc, căn bản không ai có thể nghĩ rằng đó lại chính là Vân Anh.
Cuối cùng, lấy danh nghĩa con trai duy nhất của Cát Tắc, Vân Anh nghiễm nhiên kế vị chức Minh chủ của Liên minh võ giả Nam Môn.
...
Tùng Lệ Tư đã tỉnh lại từ lâu, nhưng với tình huống hiện tại, cô ta không dám lên tiếng.
Sau khi nghe xong toàn bộ lời giải thích của Bạch Diệc Phi, cô ta cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Cô ta bị sốc không phải vì sự việc này mà vì người bế cô ta vào lúc ấy.
Người đó có phải là Bạch Diệc Phi hay không?
Người đó thật sự là Bạch Diệc Phi sao?
Mà Liên Âm lúc này không có biểu tình gì, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi một hồi rồi khẽ thở dài một hơi nói: "Cậu hai nói quả không sai, anh quả nhiên là người khó đoán".
"Nhưng nếu anh đoán được thì đã sao? Bây giờ đang ở trên biển lớn, anh tưởng muốn mà bỏ trốn mà dễ à?"
"Hơn nữa anh còn dám chạy trốn sao? Đừng quên, vợ con của anh hiện tại đều nằm trong tay của cậu hai".
Liên Âm lại cười một tiếng nói: "Cho nên anh hãy ngoan ngoãn ở trên tàu, đợi đến khi tôi dẫn anh đến trụ sở liên minh, sau đó tùy ý anh muốn trốn đi đâu cũng được".
Nghe những lời này, Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bực bội nhưng lại không thể làm gì.
Vợ con của anh vẫn nằm trong tay Vân Anh, anh yêu thương vợ con như vậy, sao có thể bỏ mặc họ được?
Nhìn thấy biểu hiện của anh, Liên Âm càng thêm chắc chắn.
Chỉ là Bạch Diệc Phi đột nhiên bật cười, làm cho Liên Âm có chút mù mịt.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy Bạch Diệc Phi đột nhiên lấy bật lửa ra, nói với Liên Âm: "Đã không thể trốn thoát, vậy xuống mồ cùng nhau đi!"
Liên Âm cau mày, chưa kịp nói gì thì đã thấy Bạch Diệc Phi ném chiếc bật lửa trên tay vào cửa sổ thông với nhà kho ở tầng một.
Chỉ bốn năm giây sau truyền đến một tiếng nổ động trời.
"Bùm!"
Liên Âm nhanh chóng cảm thấy nhiệt độ cao hơn bình thường, hắn phản ứng ngay lập tức, sau đó giận dữ hét lên: "Bạch Diệc Phi! Anh làm cái quái gì vậy?"
Bạch Diệc Phàm không trả lời hắn, mà khẽ lay Tùng Lệ Tư đang dựa trên vai anh, hỏi: "Nhóc con, sợ sao?"
Tùng Lệ Tư lập tức ngây ngốc.
Lúc này cô ta nhìn thấy khói đen và ánh lửa từ trong khoang tàu bốc lên, cô ta vốn vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ cô ta lại không cảm thấy sợ hãi nữa.
"Tôi không sợ".
Vừa nói tay cô ta vừa nắm chặt lấy quần áo của Bạch Diệc Phi.
Cùng lúc đó, những người trên thuyền rốt cuộc cũng phát hiện ra cháy, vì vậy từng người từng người một hô hoán ầm ĩ.
"Cháy rồi, mau dập lửa, mau dập lửa!"
"Người đâu mau tới đây, có cháy!"
"Người đâu..."
Liên Âm vẻ mặt bình thản bỗng trở nên phẫn nộ: "Mẹ kiếp, tôi lập tức giết chết anh đấy!"
Nhưng Bạch Diệc Phi lại xua tay nói: "Anh không cần nhúng tay đâu, tôi tự mình làm".
Bạch Diệc Phi nói xong, bế Tùng Lệ Tư, quay người một cái liền trực tiếp nhảy xuống biển.
"Bùm!"
Cơ thể của Bạch Diệc Phi và Tùng Lệ Tư lập tức bị nước biển nhấn chìm.
Lúc này trời vẫn còn mờ tối, không có bất cứ ngọn đèn nào, biển rộng mênh mông, cho dù Liên Âm có mạnh đến đâu, hắn cũng không dám nhảy xuống.
Hắn nhìn biển lớn mênh mông, tức giận đập một cái lên lan can trên boong tàu, khiến cho nó bị lõm: "Mẹ kiếp!"
Ngay sau đó, Liên Âm nhanh chóng nhận được cuộc gọi của Vân Anh.
Giọng của Vân Anh trong điện thoại rất hưng phấn: "Kế hoạch thế nào rồi?"
"Đã xảy ra chuyện lớn!", Liên Âm thành thật kể lại toàn bộ sự tình cho Vân Anh, nói xong còn rất tức giận mắng một câu: “Con mẹ nó tôi vừa lơ là một chút mà anh ta đã đốt kho!"
Vân Anh nghe xong, vốn dĩ đang nằm trên giường, nhưng bây giờ liền ngồi bật dậy, vẻ hưng phấn trên mặt cũng không còn nữa: "Được rồi, tôi đã hiểu".
"Miễn cưỡng cũng tạm chấp nhận được, chí ít Đạo Trưởng vẫn còn sống".
Cúp điện thoại sau đó cô ta vén chăn lên, vừa đeo giày vừa nói: "Anh đã tự nhảy xuống biển rồi, vậy thì tôi sẽ cho vợ con anh tiễn anh lên đường".
Vân Anh sống tại tầng hai, còn bọn họ lại đang ngồi ở tầng ba.
Sau khi Vân Anh bước ra ngoài, cô ta thong thả đi lên tầng ba.
Trên tầng ba có một ban công nhỏ, Vân Anh muốn tới được phòng của Lý Tuyết nhất định phải đi qua ban công nhỏ này.
Vốn dĩ cô ta không thèm để ý, nhưng khi cô ta đi ngang qua, trong lòng cô ta có chút căng thẳng giống như bị ai đó nhìn chằm chằm.