Nhưng anh lại chỉ có một mình.
Các đầu bếp khác đều chú ý tới Bạch Diệc Phi, đặc biệt là đầu bếp bên cạnh anh.
“Này, anh tới đây làm gì thế?”, người đó hỏi Bạch Diệc Phi, chủ yếu là vì Bạch Diệc Phi không mặc đồ đầu bếp.
Bạch Diệc Phi cười nhẹ thái độ rất hòa đồng: “Nấu ăn, tôi cũng là đầu bếp".
Bởi vì câu nói này nên cả gian bếp trở nên yên lặng, ngoại trừ tiếng động từ bếp ra thì chẳng còn âm thanh nào nữa.
Các đầu bếp xung quanh đều nhìn Bạch Diệc Phi.
Sau đó bất ngờ cười ầm lên.
“Ha ha...”
“Anh mà là đầu bếp ấy hả?”
"Đã không mặc trang phục đầu bếp thì chớ, đã thế trông mới 20 tuổi đầu, đầu bếp cái gì chứ?"
“Đúng vậy, sợ là đến đây chơi phải không?”
“Người anh em, anh vẫn nên ra ngoài đi! Đừng làm chậm trễ việc nấu ăn của chúng tôi”.
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi tràn đầy khó hiểu: "Có gì hài hước mà cười chứ? Tôi là đầu bếp thì có vấn đề gì hả?"
Người đầu bếp đứng bên cạnh nghe thấy vậy bèn nói: “Người anh em, tôi không có ý gì, nhưng thứ nhất là anh không có người giúp đỡ, thứ hai là anh trông không giống đầu bếp. Đừng nói anh tới đây tự hành xác mình đấy!?”
“Anh phải biết đây là bữa tiệc của nhà họ Triệu. Anh mà làm đồ ăn không ngon thì mất mạng như chơi đó!”
Bạch Diệc Phi nghe thế thì khẽ nhíu mày, nhà họ Triệu cũng quá ngông cuồng rồi đấy? Làm đồ ăn không ngon thì sẽ mất mạng hả?
Người đầu bếp kia lại nói: "Người anh em, vì thế anh nên tranh thủ thời gian đi ngay đi! Đừng để đến lúc sắp mất mạng thì muốn khóc cũng không được đâu!"
Bạch Diệc Phi có chút mơ hồ, rốt cuộc những người này đang cười nhạo anh hả? Hay là thật sự vì muốn tốt cho anh?
Lúc này người phục vụ kia đã trở về: "Được rồi, cũng đã đông đủ. Bây giờ mọi người bắt đầu đi. Trong vòng nửa tiếng mỗi bếp phải nấu được một món".
Dứt lời thì phục vụ cũng không quan tâm nữa mà trực tiếp rời đi.
Những đầu bếp khác không còn tâm trạng hóng chuyện nữa, ai cũng chú tâm vào nấu nướng. Bởi vì làm tốt sẽ được khen thưởng phong phú, mà không tốt thì kiếp này coi như bỏ.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì nhìn chung quanh một lần. Anh không nấu ăn luôn mà đi đến buồng vệ sinh.
Anh nói với người bên đầu dây tai nghe Bluetooth: “Này, kế tiếp tôi phải làm như thế nào?"
“Anh đang ở đâu?”
"Buồng vệ sinh".
“Đợi đó đi".
“Được".
Nhưng Bạch Diệc Phi không nghe theo lời Kỳ Kỳ nói, anh đi ra buồng vệ sinh đến sảnh tầng hai.
Ở sảnh tầng hai toàn là cửa sổ sát sàn, người ở đây còn hung dữ hơn ở tầng một.
Xem ra những người tài giỏi ở tầng hai chính là nhân vật chính của bữa tiệc.
Bạch Diệc Phi đi tới trước cửa sổ sát đất, bởi vì là cửa sổ sát đất cho nên có thể nhìn thấy được toàn cảnh tầng hai của tòa lầu cao trước mặt.
“Anh lên tầng hai làm gì?”, giọng Kỳ Kỳ vang lên trong tai anh.
Bạch Diệc Phi bình thản nói: "Lạc đường".
"Ngu xuẩn! Mau chóng đi xuống cho tôi!", Kỳ kỳ nói.
Bạch Diệc Phi bình tĩnh chuẩn bị đi xuống dưới.
Lúc này Bạch Diệc Phi nhìn thấy một người đầu trọc rời khỏi đây theo hướng ngược chiều với anh, lúc tên đầu trọc kia lướt qua sát bên người anh thì có nhìn anh một cái, sau đó đi vào buồng vệ sinh.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi lập tức đi theo.
Sau khi vào trong thì tên đầu trọc kia vào khoang vệ sinh. Sau đó lấy ra giấy bút đã chuẩn bị sẵn, tiếp đó viết một hàng chữ rồi dán ở sau lưng cửa, xong xuôi mới đi ra ngoài.
Lúc này chỉ còn mười lăm phút nữa.
Bạch Diệc Phi đi tới cửa, không may đụng phải một tên da đen cao to.
Tên da đen kia nói một câu “fuck”, còn vế sau là tiếng mà Bạch Diệc Phi không hiểu.
Nhưng dựa vào nét mặt thì Bạch Diệc Phi có thể nhìn ra tên này chắc chắn đang chửi anh!
Bạch Diệc Phi xiết chặt nắm đấm muốn ra tay. Nhưng lúc này giọng nói Kỳ Kỳ truyền đến.
“Đừng xúc động!”
“Thằng đó mắng tôi!”
“Tôi bảo anh đừng xúc động!! Đừng làm hỏng kế hoạch của chúng ta!", âm thanh Kỳ kỳ lạnh lùng nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Bạch Diệc Phi không còn cách nào: "Được, được, được. Tôi không xúc động".
Nói xong thì Bạch Diệc Phi lập tức tỏ vẻ tươi cười với tên da đen: "Chửi mày mày cũng không biết tức, ông đây đụng phải mày thì sao? Mày muốn nói ông đây không có mắt hả, con mẹ nó mày mới không có mắt".
Bạch Diệc Phi cảm thấy tên da đen này nghe không hiểu gì, nhưng thực tế thì nghe không hiểu thật.
Bởi vì tên da đen nhìn thấy Bạch Diệc Phi nở nụ cười nên thái độ lập tức tốt lên rất nhiều.
Bạch Diệc Phi tiếp tục cười: "Không có chuyện thì đi nhanh lên đi, đừng ở đây làm chật chỗ".
Bạch Diệc Phi nói xong thì né qua một bên để nhường chỗ cho tên da đen, tên da đen gật đầu cười với Bạch Diệc Phi, nói: “Ok”.
“Ô cái con mẹ mày kê”, Bạch Diệc Phi cười nói, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng khi anh về tới phòng bếp thì lại phát hiện có rất nhiều người ở đó. Trong đó bao gồm cả Triệu Thiên.
Đúng lúc này một người đàn ông mét sáu lao tới, ngay lúc Bạch Diệc Phi chưa kịp phản ứng đã đá anh một cái.
Cú đá này vừa khéo đá ngay miệng vết thương của Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi rồi lui về sau liên tiếp mấy bước.
Người đó đá xong thì quay về bên người Triệu Thiên.
Triệu Thiên bước tới hừ lạnh nói: "Đi đâu? Mày không ở đây làm đồ ăn, còn chạy ra ngoài làm gì?"
“Tôi...”, Bạch Diệc Phi vừa định nói đi vệ sinh, nhưng Triệu Thiên lại không nghe anh nói.
“Còn năm phút, mày tốt nhất giao ra đồ ăn khiến tao hài lòng. Nếu không mày sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi đảo Lam!"
Dứt lời Triệu Thiên dẫn người đi ra.
Khi bọn họ đi ra thì tên đạp anh có đi qua bên cạnh anh, Bạch Diệc Phi nói: "Tao nhớ kỹ một đá này của mày".
Người nọ lơ đễnh, sau đó theo sát Triệu Thiên đi ra.
Bạch Diệc Phi bụm lấy miệng vết thương, anh đi đến trước gian bếp của mình.
Anh nhìn thời gian, chỉ có bốn phút nữa.
Chỉ còn lại có bốn phút, hầu hết đầu bếp đã làm xong rồi, sau khi bọn họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì đều kinh ngạc.
Cả đám vây quanh anh.
“Người anh em, anh không xong rồi!”
“Đúng vậy, đừng tưởng rằng không làm thì không sao. Nếu không làm thì sẽ bị trừng phạt rất nặng!"
“Haiz, không biết là khách sạn nào cử tới nữa. Thật sự là tự tìm đường chết mà!"
"Đáng tiếc, còn trẻ như vậy!”
Bạch Diệc Phi nhìn mọi người bàn tán xôn xao, cũng không biết có phải là thật sự đang quan tâm anh hay không, anh chỉ cảm thấy ồn ào: "Có thể im miệng không?"
"Cái gì?"
“Tôi bảo mấy người im dùm! Mấy người rất ồn”, Bạch Diệc Phi không kiên nhẫn nói.
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều nổi giận.
“Thằng nhãi này bị làm sao vậy?”
“Bọn tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, thế mà anh còn chê chúng tôi ồn ào hả?! Thật sự là không có lương tâm!"
“Tự mình tìm đường chết! Làm đồ ăn không xong thì chỉ còn nước chết thôi!"
“Người trẻ tuổi bây giờ thật sự không có đạo đức! Có lòng tốt lại bị coi là xấu tính! Tôi chống mắt lên xem!"
Những người này thật sự ồn ào.
Bạch Diệc Phi nhìn thời gian không còn nhiều lắm, anh cũng không muốn nói nhảm mà vội vàng chọn mấy nguyên liệu nấu ăn từ trong giá. Sau khi rửa đơn giản một lần thì chuẩn bị chế biến.
Anh đổ dầu, cho rau vào nồi rồi vớt ra.
Tiếng dầu vang lên, tất cả mọi người đều im lặng.