Thế là hai người giằng co một lúc, cuối cùng Bạch Diệc Phi dùng lực đẩy ra sau, tên vệ sĩ lập tức trợn tròn mắt, sau đó ngã sấp trên đất rồi ngất đi.
Tên vệ sĩ còn lại khó khăn lắm mới bò dậy được, giờ đây hắn không còn thái độ hống hách nữa mà thấy sợ Bạch Diệc Phi. Ai biết được người này lại kinh khủng như vậy.
“Mày… Mày giết anh ta rồi ư?”, vệ sĩ nhìn tên vệ sĩ ở trên đất rồi kinh hãi nói.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng, nói: “Dám có ý đồ với vợ tao thì đều đáng chết cả”.
Sắc mặt của vệ sĩ càng sợ hãi hơn, nói: “Mày cứ đợi đấy, tao sẽ báo cảnh sát”.
Nói xong, vệ sĩ định lấy điện thoại ra báo cảnh sát nhưng Bạch Diệc Phi không cho hắn thời gian: “Nhìn kỹ chút, hắn chưa chết đâu”.
“Chưa chết?”, vệ sĩ nghe xong nhưng vẫn không tin.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến hắn mà nói: “Tránh ra! Nếu không thì tao không ngại mà cho mày chết trước đâu”.
Lời này khiến vệ sĩ sợ hãi run rẩy, hắn theo bản năng lùi lại sau mấy bước để nhường đường cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng rồi cất bước đi vào trong.
Nhưng đi vào chưa lâu, anh đã phun ra ngụm máu tươi. Ban nãy tên vệ sĩ kia ra tay nặng quá, ngực và lưng của anh đều bị dính chưởng nên bị thương rất nặng. Kiên trì đến bây giờ mới nôn ra máu là giỏi lắm rồi.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa sau khi nhìn thấy thì lập tức chạy lại, đỡ Bạch Diệc Phi rồi hỏi: “Anh ơi, anh có cần gọi xe cứu thương không?”
Bạch Diệc Phi lau máu ở trên miệng rồi hít hai hơi thật sâu, sau đó đứng thẳng người, thản nhiên nói: “Tôi không sao đâu, cảm ơn”, nói xong anh đi thẳng về trước rồi lên tầng hai.
Trên tầng hai trống không, ngoài Hứa Xương và Lý Tuyết thì không có vị khách nào cả. Quả nhiên là anh ta đã bao trọn nơi này.
Còn Lý Tuyết và Hứa Xương lúc này đang ngồi đối nhau, còn cười nâng chén rượu vang cụng ly, rồi cùng nhấp một ngụm, trong không gian này dường như họ mới là vợ chồng.
Sau khi nhìn thấy cảnh này thì lửa ghen trong lòng anh trào dâng, sắc mặt thì sầm lại. Anh cất bước tiến lại gần.
Chỉ có điều, lúc cách vị trí của hai người còn mấy mét nữa thì xuất hiện một vệ sĩ. Hắn giơ tay ra ngăn Bạch Diệc Phi lại.
Ban nãy ở cửa đã bị chặn lại một lần, giờ đây lại bị một lần nữa nên Bạch Diệc Phi trực tiếp ra tay luôn.
“Phụp”, anh vật ngã tên vệ sĩ xuống đất. Sau đó không thèm để ý gì mà đi thẳng về phía Lý Tuyết và Hứa Xương.
Động tĩnh ở đây tất nhiên thu hút sự chú ý của họ. Sau khi nhìn lại thì sắc mặt của Hứa Xương trầm lại. Anh ta lập tức đứng dậy, vừa định nói gì đó thì Bạch Diệc Phi đã đi đến trước mặt.
Anh nhấc chân lên rồi đá lên ngực Hứa Xương một cái. Anh ta vừa đứng lên thì giờ đây bị đá ngồi sụp xuống ghế.
“Bạch Diệc Phi! Dừng tay”, Bạch Diệc Phi còn định ra tay tiếp nhưng bị Lý Tuyết ngăn lại.
Cô kéo tay của anh rồi tức giận nhìn anh, nói: “Anh làm cái trò gì vậy?”
Bạch Diệc Phi dừng lại nhìn Lý Tuyết, tiếp đó chỉ vào Hứa Xương, nói: “Hắn có ý với vợ của anh nên hắn đáng chết”.
Lý Tuyết trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi rồi buông tay anh ra, nói: “Anh nói linh tinh cái gì vậy?”
“Anh không nói linh tinh”, Bạch Diệc Phi ở trước mặt Lý Tuyết rất kẹt từ ngữ, chỉ có thể nói thế thôi.
Lý Tuyết thấy Hứa Xương không sao rồi lại nói với Bạch Diệc Phi: “Bọn em chỉ ăn cơm thôi, anh nói linh tinh gì thế”.
“Anh đâu nói linh tinh”, Bạch Diệc Phi hung hăng nhìn Hứa Xương, nói: “Hai người ăn cơm thì cứ ăn, tại sao phải bao trọn nơi này? Còn cho vệ sĩ chặn tôi lại nữa?”
Lý Tuyết nhìn về phía Hứa Xương. Anh ta bao trọn nơi này thì cô biết, cô cứ tưởng rằng đây chỉ là thói quen của anh ta, vì vậy không hỏi nhiều. Nhưng tại sao lại cho vệ sĩ ngăn Bạch Diệc Phi lại?
Hứa Xương xoa ngực một cái, nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Xin lỗi, khi dùng cơm thì tất nhiên không muốn người khác làm phiền rồi, bất luận là ai”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy định ra tay tiếp nhưng Lý Tuyết nhanh tay nhanh mắt kéo lại, nói: “Bạch Diệc Phi, anh đừng gây sự vô lý nữa có được không?”
“Vợ à, anh…”, Bạch Diệc Phi định giải thích nhưng Lý Tuyết cắt lời.
“Anh đi đi, bọn em còn có việc phải nói”, Lý Tuyết thật sự tức giận, Bạch Diệc Phi hết lần này đến lần khác ra tay đánh người, còn đánh người mà từng giúp đỡ cô, như vậy làm sao không tức cho được?
Bạch Diệc Phi cạn lời, có chút khó tin, nói: “Em đi ăn cơm riêng với một người đàn ông khác trước mặt anh, em…”.
Lý Tuyết lạnh lùng, nói: “Bọn em chỉ nói chuyện công việc thôi, anh đang nghĩ cái gì vậy?”
“Anh…”, Bạch Diệc Phi không biết nên nói như thế nào. Anh nhìn thấy Lý Tuyết cười nói với Hứa Xương nhưng với mình thì lại là thái độ này nên anh cảm thấy đau lòng vô cùng. Tại sao lại như vậy? Hôm qua chẳng phải vẫn còn vui vẻ sao?
Lẽ nào vì hôm qua mình uống say quá và làm chuyện gì đó không phải?
Không! Không thể nào! Sáng dậy anh nhớ là mình chỉ nằm đó thôi mà, lẽ nào cô ấy ghét bỏ anh rồi?
Bạch Diệc Phi tìm được lý do nên lập tức lên tiếng: “Vợ à! Tối qua anh uống say quá, chuyện sau đó anh không nhớ gì cả. Nếu như em không thích thì anh bảo đảm là lần sau sẽ không uống nhiều nữa”.
Lý Tuyết nghe thấy vậy thì sắc mặt càng khó coi. Cô nghĩ đến Lưu Hiểu Anh, tự nhiên nhớ đến vấn đề mình không thể sinh con được, kết hợp chuyện ban nãy nên nỗi do dự trong lòng cô dần không còn nữa.
“Vợ à, anh…”, Bạch Diệc Phi vẫn còn muốn nhận sai nhưng Lý Tuyết giơ tay lên nói: “Đừng nói nữa”.
Bạch Diệc Phi yên lặng nhìn cô.
“Chúng ta ly hôn đi”, giọng nói của Lý Tuyết vang lên trên tầng hai khiến mấy người có mặt ở đó đều nghe thấy rõ.
Bạch Diệc Phi ngây người tại chỗ, trong đầu anh như nổ bùm một cái, hoàn toàn trống rỗng. Lúc này chỉ văng vẳng một câu nói: ‘Chúng ta ly hôn đi’.
Ly hôn đi…
Từ khi kết hôn đến giờ, kể cả Lý Tuyết từng rất nhiều lần nghĩ đến việc ly hôn, cũng vì nhiều lý do nên mới muốn thế nhưng đây là lần đầu tiên chính miệng cô nói ra và rất trịnh trọng nói với anh.
Bạch Diệc Phi không thể tin nổi, thậm chí không hiểu, tại sao lại như vậy? Nhưng câu trả lời của anh chỉ có một…
“Không được”.
Lý Tuyết lạnh lùng nói: “Em nói ra không phải để thương lượng với anh mà đây là quyết định của em, có vấn đề gì thì anh có thể hỏi luật sư”, nói xong cô cầm túi xách đi ra khỏi nhà hàng.
Bạch Diệc Phi ngây người ra, mắt đờ đẫn nhìn Lý Tuyết đi lướt qua mình. Cô rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Hứa Xương nhìn Bạch Diệc Phi, cười lạnh một tiếng rồi nói với ý tứ thâm sâu: “Đây là cơ hội anh cho tôi, tôi sẽ cố gắng nắm bắt”, nói xong anh ta đắc ý rời đi.
Bạch Diệc Phi đờ đẫn ngây dại, thế giới của anh dường như sụp đổ. Anh hoàn toàn không biết mình nên phản ứng thế nào.
Chỉ đến khi hai người đó xuống tầng thì Bạch Diệc Phi mới định thần lại.
Không được! Anh không thể đồng ý ly hôn được! Anh còn phải hỏi rõ, tại sao lại muốn ly hôn? Anh đã làm sai việc gì?
Hôm qua vợ chồng vẫn còn ân ái, hôm nay đã tuyệt tình muốn ly hôn. Sự thay đổi chóng mặt 180 độ như này khiến Bạch Diệc Phi không chấp nhận được.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng đuổi theo. Hứa Xương sau khi xuống tầng nhìn thấy hai vệ sĩ bị đánh thê thảm thì dừng lại một chút rồi đi theo sau Lý Tuyết như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Xương kéo cửa xe để Lý Tuyết bước vào. Lúc này Bạch Diệc Phi đuổi kịp, kéo chặt tay Lý Tuyết: “Vợ à, em không thể như thế được! Anh cũng không đồng ý ly hôn”.
“Anh buông tay ra”, Lý Tuyết muốn hất tay Bạch Diệc Phi ra nhưng không được.
Bạch Diệc Phi sốt sắng nói: “Vợ à! Thật đấy! Em đừng suy nghĩ bồng bột quá, có gì thì chúng ta về nhà từ từ nói, anh làm sai gì thì anh sẽ sửa…”.
Lý Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh ngoại tình thì có thể sửa được sao? Có sửa được về con người anh lúc trước khi ngoại tình không?”