(*) Đây là cách tính của người xưa, dùng bàn tay để tính lượng vàng.
Đám người kia kích động không ngừng. Khi nghe thấy giá cả như vậy thì đều hít một hơi lạnh và dục vọng cũng tăng lên cao hơn.
Đây không phải là con số nhỏ, ngay giá khởi điểm mà đã cao như vậy thì chắc phía sau càng không phải nói.
Mặc dù phần lớn mọi người đều có chút vàng trong tay nhưng chỗ đó chắc chắn không đủ cho họ hét giá.
Nhưng có một số người không cam lòng, vì vậy hét: “Cô gái kia không nhúc nhích gì, không phải kẻ ngốc đấy chứ?”
Nghe thấy vậy, những người khác cũng hùa vào. Còn người dẫn chương trình thì lạnh lùng nhìn về phía Lưu Hiểu Anh.
Tiếp đó gã cầm roi ở bên cạnh rồi quật lên người cô ta.
“Bốp”, dây đánh lên người, Lưu Hiểu Anh run rẩy, theo bản năng co rúm người lại. Dáng vẻ đó thật sự rất đáng thương.
Người dẫn chương trình lại lớn tiếng quát: “Mẹ kiếp! Dám giả bộ ngốc à, ông đây đánh chết mày”.
“Bốp”, vừa nói gã vừa quất roi.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì hận nỗi không thể xông lên đánh chết gã. Nhưng hiện giờ anh không còn sức xông lên, hơn nữa cứ coi như lên được thì đã sao? Không những không cứu được Lưu Hiểu Anh mà còn khiến họ rơi vào cảnh khó khăn hơn.
Nhưng điều này cũng không ngăn được anh, anh đứng lên hét lớn với gã: “Dừng tay”.
Người dẫn chương trình nhìn thấy vậy, đang định đánh roi thứ ba thì dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, lạnh lùng nói: “Mày là cái thá gì mà cũng dám bắt tao dừng tay?”
Bạch Diệc Phi sầm mặt lại nói: “Tôi muốn cô gái này, tôi trả hai nắm vàng”.
Lời này vừa dứt, mọi người đều huyên náo hẳn lên.
Hai nắm vàng, là hai nắm vàng đấy. Đây là giá cao nhất từ khi đấu giá đến nay chăng?
Người dẫn chương trình ngây người ra, sau đó cười kiểu lấy lòng: “Vậy thì được! Nếu như anh đây đã để ý đến cô ấy thì tôi không đánh nữa”.
Sau đó gã hô lớn với mọi người: “Còn ai có giá cao hơn không, nếu như không thì…”, gã cố ý kéo dài giọng, thật ra đây cũng là một thủ đoạn để đợi người khác thét giá nữa.
Quả nhiên như vậy, lúc này lập tức có người thét giá, hơn nữa còn là giọng già nua.
“Ba nắm vàng”, ông ta giơ tay lên nói.
Như vậy ông lão đó thét giá, mọi người đều trầm ngâm, còn người dẫn chương trình thì vui mừng khôn xiết.
Bạch Diệc Phi phẫn nộ nhìn ông ta, tiếp tục thét giá: “Bốn nắm vàng”.
Ông già tiếp tục giơ tay nói: “Năm nắm vàng”.
“What!”, nghe thấy giá này mọi người đều kinh ngạc, còn người dẫn chương trình thì cười không thấy mắt đâu.
Bạch Diệc Phi nghe như sấm bên tai, lập tức ngây người tại chỗ.
Năm nắm vàng tương ứng với hai cục vàng rồi, còn lần này Bạch Diệc Phi chỉ mang theo tầm đó thôi. Đây đã là giá kịch sàn của anh. Vì vậy anh mới đơ người ra.
Anh muốn trả giá cao hơn nhưng căn bản không trả tiếp được.
Còn người dẫn chương trình thì không quan tâm nhiều như vậy, gã hưng phấn tiếp tục hét: “Còn giá cao hơn nữa không? Năm nắm vàng, còn nữa không? Nếu như không còn thì cô gái thuộc về ông Khúc đây”.
Còn Lưu Hiểu Anh vốn đang sợ hãi vô cùng nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Bạch Diệc Phi thì cô ta lập tức phấn chấn tinh thần và ngồi thẳng dậy.
Cô ta khó tin nhìn xuống bên dưới, quả nhiên đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi. Lúc nhìn thấy anh, tất cả cảm xúc như dâng trào.
Cô ta rất muốn khóc nhưng chỉ cười một cái rồi kìm chế không bật khóc thành tiếng.
“Hu hu hu…”, khi gặp phải nhiều khó khăn rồi bị ức hiếp và chịu uất ức, cô ta có thể không than thở hoặc không rơi một giọt nước mắt. Nhưng khi cô ta nhìn thấy người thân của mình thì tất cả mọi cảm xúc đều như bùng nổ. Lưu Hiểu Anh sớm đã coi Bạch Diệc Phi là người nhà của mình. Vì vậy khi nhìn thấy anh, cô ta đã không để ý gì mà bật khóc.
Bạch Diệc Phi nghe thấy tiếng khóc này mà lòng đau như cắt. Mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng anh cũng yên tâm hơn phần nào. Vì anh biết, Lưu Hiểu Anh đã sống lại rồi.
Đúng lúc này, người đàn ông đứng phía sau ông Khúc đột nhiên lạnh lùng nói: “Có biết tại sao ông Khúc không tranh giành đầu tiên với anh không?”
“Nói cho anh biết, ở khu số 4 này ngoài nhà họ Hồng thì không có ai nhiều tiền hơn ông Khúc đâu”.
“Có bản lĩnh thì ra giá tiếp đi”.
“Không trả được tiếp à? Hết tiền rồi đúng không?”
“Hừm! Hết tiền thì mau cút đi”.
Lời này là trước đây Bạch Diệc Phi từng nói, bây giờ câu này lại nói ngược lại anh.
Nếu so tiền với họ thì Bạch Diệc Phi có thể lấy ra một thùng vàng đập chết họ. Nhưng vấn đề là hiện giờ trên người anh không có nhiều tiền như vậy, nhưng vẫn phải chuộc được Lưu Hiểu Anh.
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ chút, sau đó cắn răng xoay người giơ tay nói: “Mười nắm vàng”.
Lời vừa dứt, mọi người đều ngây người ra. Đến ông Khúc và người đàn ông phía sau cũng trừng mắt nhìn. Chỉ có duy nhất người dẫn chương trình là người cười lớn.
Mọi người thì đều náo động hết cả: “Mười nắm vàng, trời ơi là mười đó”.
“Có phải hắn điên không nhỉ?”
“Bao nhiêu tiền như vậy có thể vượt qua tất cả những đại gia lớn ở Đảo Lam rồi”.
“Vì một cô gái… Có đáng không?”
“Tên này là ai vậy? Trước đây chưa từng nghe nói?”
“Không biết nữa, hắn lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Người dẫn chương trình cười hì hì nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Thưa anh! Anh chắc chắn chưa?”, gã sợ mình nghe nhầm nên phải xác nhận lại.
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Đúng vậy! Nhưng tiền nhiều quá, trên người tôi lại không mang nhiều vậy, vì vậy ông có thể cử vài người về lấy tiền với tôi”.
Nhưng khi nghe thấy vậy thì sắc mặt của người dẫn chương trình lập tức sầm lại.
Ông Khúc cười lạnh nói: “Hóa ra là không có tiền, thế mà còn khoa trương”. . ngôn tình ngược
“Thưa anh! Chúng tôi là tiền trao cháo múc, không thể cho nợ”, gã trầm giọng nói: “Hơn nữa đồ của nhà họ Hồng thì không ai dám nợ cả”.
Bạch Diệc Phi lập tức đáp: “Tôi thật sự không mang nhiều thế, các người đi về lấy cùng thôi mà. Hơn nữa, tôi có thể cho thêm các người tiền lộ phí nữa”.
Buổi chiều, Lục Viễn cho Bạch Diệc Phi túi vàng, chỗ đó chắc phải được hai mươi nắm vàng.
Thật ra hiện giờ trên Đảo Lam, họ dựa theo cách tính tiền đó thì không đc chuẩn lắm. Nếu như có công cụ tính thì còn được.
- ------------------