Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lão Khương cười ngượng ngùng với Bạch Diệc Phi: “Tôi thật sự đánh không lại”.

May mà ngay lúc Lưu Đầu Trọc sắp không chống đỡ nổi nữa thì một chiếc xe 16 chỗ dừng lại bên đường.

Sau khi chiếc xe dừng lại thì một nhóm người lần lượt bước xuống, mau chóng bao quanh bọn họ.

Thanh Ngư thấy vậy thì vô cùng sợ hãi.

Hắn vốn cho rằng Lưu Đầu Trọc và Lão Khương có gọi người đến thì cũng phải mất nửa tiếng, ai mà biết được mới qua vài phút mà đã có nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải đến 50-60 người.

Lưu Đầu Trọc thấy anh em của mình đến rồi thì quay lại bên người Bạch Diệc Phi.

Mà Lão Khương cũng không còn dáng vẻ nhát gan như vừa rồi nữa.

Lưu Đầu Trọc khinh miệt liếc ông ta một cái.

Lão Khương hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn ra vẻ oai phong: “Anh em, lên cho tôi! Đập chết chúng nó!”

Đàn em của Lão Khương nghe thấy thì cầm gậy xông lên.

Lưu Đầu Trọc cũng không chịu thua kém mà cho đàn em mình lên theo.

Một trận hỗn chiến bắt đầu.

10 phút sau, người của Thanh Ngư đều nằm lăn lóc ra đất, kể cả chính hắn cũng không dậy nổi.

Tôn Vĩ ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt trắng bệch, cả người ngây ra, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Thanh Ngư bị hai tên đàn em của Lưu Đầu Trọc đè chặt.

“Các người làm gì? Cũng đâu phải ông đây làm, tại sao lại đánh ông đây?”

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hắn. Anh đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Bạch Diệc Phi cau mày.

Lưu Đầu Chọc nhắc nhở anh: “Sếp, cảnh sát đến rồi, mau đi thôi!”

Mọi người mau chóng khởi động xe, đi về hướng ngược lại.

Thanh Ngư thấy vậy thì thở phào. May mà cảnh sát đến rồi, nếu không hôm nay hắn xong đời luôn.

Tôn Vĩ lại không nghĩ thế. Bạch Diệc Phi không dám ở lại đây nhất định là sợ bị bắt. Cũng phải, ai muốn vào tù cơ chứ? Nhưng chuyện hôm nay ông ta sẽ không bỏ qua như vậy!

Không lâu sau, xe cảnh sát dừng lại.

Tần Hoa và vài cảnh sát lần lượt xuống xe.

“Không được động đậy!”

Đối với đám người đang nằm trên đất thì lời này không khác nào đang châm chọc bọn họ.

Bọn họ bị đánh thành thế này rồi thì còn động đậy thế nào được nữa?

Tôn Vĩ sau khi nhìn thấy Tần Hoa thì lập tức kêu ca: “Các đồng chí cảnh sát, may mà mọi người đến rồi nếu không tôi ngay cả mạng cũng không còn!”

“Bởi vì tôi không cho Bạch Diệc Phi – chủ tịch tập đoàn Hầu Tước vay tiền mà hắn tìm người đến đánh tôi! Cậu nhìn mặt tôi đây này!”

Tần Hoa cau mày, người đó là Bạch Diệc Phi?

Vừa rồi ở trên xe, bởi vì cách quá xa nên anh không nhìn rõ.

Nhưng trước khi có bằng chứng anh sẽ không nhiều lời. Vì thế anh chỉ vào nhóm người Thanh Ngư nói: “Vậy bọn họ làm sao?”

Anh nhận ra Thanh Ngư, cũng biết Tôn Vĩ. Một người là xã hội đen còn một người là chủ tịch Ngân hàng Cự Đỉnh. Hai người này cùng bị đánh thì đúng là khó mà nói rõ được.

Tôn Vĩ ngậm miệng. Chuyện này không dễ giải thích, một khi nói hết ra thì người vào tù sẽ là ông ta.

Tần Hoa nhìn Tôn Vĩ, vung tay: “Mang tất cả đi”.

Cảnh sát áp giải cả thảy mấy chục người đi.



Bạch Diệc Phi về thẳng tập đoàn Hầu Tước, sau đó gọi Long Linh Linh đến.

“Bây giờ cô lập tức đi liên hệ với mấy chủ doanh nghiệp mà chúng ta đã mời cơm lúc trước, bảo bọn họ trong vòng ba ngày rút toàn bộ tiền vốn gửi ở ngân hàng Cự Đỉnh!”

Không lâu sau, Tần Hoa gọi điện đến.

“Cậu làm?”

Câu hỏi rất thẳng thắn, không nói gì nhiều mà chỉ hỏi có phải là anh làm hay không.

Nếu không phải, đương nhiên sẽ hỏi là anh làm chuyện gì cơ? Còn nếu không hỏi mà trả lời luôn thì cho dù đáp án là gì cũng tương đương với việc thừa nhận là mình làm.

Bạch Diệc Phi trả lời: “Không phải”.

Tần Hoa biết được thì không nói gì nữa mà cúp máy luôn.

Lúc này, Trần Hạo cầm tư liệu tiến vào: “Sếp, đã ở trong này hết rồi”.

Bạch Diệc Phi cầm tài liệu, bên trong là những thông tin về Cự Đỉnh mà Trần Hạo tra được, thậm chí có cả chứng cứ Cự Đỉnh biển thủ công quỹ, làm giả tài khoản.

Nhìn thấy những điều này, Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Tôi sẽ không cho ông cơ hội ngóc đầu dậy!”

Ban đầu anh cũng không có ý định vùi dập Tôn Vĩ, nhưng ông ta lại tự tìm đường chết, cố tình chọc giận anh, anh đương nhiên sẽ không cam chịu!



Nhóm người Thanh Ngư quả thực không thẩm vấn được gì, Tôn Vĩ cũng không nói. Tần Hoa hết cách, chỉ đành xử lý bọn họ vì hành vi đánh nhau mà nhốt vài ngày.

Mà Tôn Vĩ, bởi vì có chống lưng nên được thả ra.

Người đưa ông ta ra là Tôn Huy.

Ban đầu, Tôn Huy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng buổi chiều đột nhiên nhận được liên tiếp thông báo, các doanh nghiệp ở Thiên Bắc đồng loạt rút vốn khỏi ngân hàng Cự Đỉnh. Lúc này, Tôn Huy lập tức phát hiện ra có chuyện.

Kết quả, đến khi ông ta tìm được Tôn Vĩ thì con mẹ nó, Tôn Vĩ vậy mà đang ở trong cục cảnh sát.

Lên xe, Tôn Huy chửi ầm lên: “Mẹ nó, ông đã bảo đảm với tôi thế nào? Sẽ xử lý tốt? Đây là cái xử lý tốt của ông đấy à? Ông có biết bây giờ đã có mười mấy doanh nghiệp rút vốn rồi không?”

“Ông đây bảo ông đi xin lỗi, ông thì hay rồi, con mẹ nó còn đắc tội hoàn toàn với người ta! Ông là lợn à? Hả?”

“Tôi còn cần ông làm gì nữa? Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”

“Mấy chục tỷ tiền vốn chớp mắt đã không còn rồi!”

Tôn Huy điên tiết trừng Tôn Vĩ: “Nếu không phải vì danh tiếng của Cự Đỉnh thì mẹ kiếp ông đây đã lập tức đá ông đi rồi!”

Tôn Vĩ hoảng hốt: “Chủ tịch Tôn, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK