Nếu Bạch Diệc Phi trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp thì người sau lưng sẽ không có cơ hội lợi dụng Bạch Diệc Phi để gài bẫy giết Bạch Vân Bằng, mà buổi tranh cử này lại do liên minh doanh nghiệp thủ đô tổ chức, không có ai dám công khai khiêu khích cả.
Vậy nên trước khi có kết quả thì đây chính là cơ hội cuối cùng để bắt Bạch Diệc Phi.
Lúc trước đã đuổi giết Bạch Diệc Phi một lần, nhưng không giết được. Vì thế đối phương chắc chắn sẽ nắm bắt cơ hội cuối cùng này.
Đương nhiên ngay từ lúc bắt đầu sẽ không ai muốn để lộ con át chủ bài luôn, bây giờ cũng vậy, sẽ có một đám người thử nghiệm trước.
Lúc trước Bạch Diệc Phi và Vương Lâu đã cùng nhau phân tích một lúc: "Trên thuyền không có mấy người có vấn đề, vậy chắc chắn là người từ thuyền khác tới".
"Nhưng cũng không thể lơ là người trên thuyền được, phải luôn chú ý đến bọn họ".
Lý Tuyết nghe xong phân tích của bọn họ thì hiểu được dù trên thuyền hay trên biển cũng không chỗ nào an toàn cả, cho nên tốt nhất phải chuẩn bị trước.
Trước khi bọn họ đến thì Bạch Hổ đã chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa còn chuẩn bị cả trang bị lặn xuống biển.
Đợi sau khi Bạch Diệc Phi nhảy xuống biển Bạch Hổ sẽ đưa cho anh trang bị lặn, sau đó mang theo người không biết bơi lên ca nô, thông báo cho đội thuyền cứu hộ đến tiếp ứng.
Sau đó đặt đèn pin ở lối ra vào, dùng ánh sáng yếu ớt đánh lừa kẻ địch chú ý, cố ý hấp dẫn đối phương.
Bốn người kia nhìn thấy ánh sáng đèn pin thì phát hiện ra vị trí của Bạch Diệc Phi, nhưng bởi vì ánh sáng lúc có lúc không nên đã khiến bọn họ lùi bước trong chốc lát.
Vì để hoàn thành nhiệm vụ nên bọn họ phải tiếp tục đi tiếp, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Nhưng cuối cùng bốn tên đó vẫn không đánh lại được ba người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi giải quyết xong một người, còn lại ba người do Bạch Hổ và Từ Lãng giải quyết.
Đúng lúc này có thêm mười người xuất hiện.
Bọn chúng mai phục sẵn ở dưới nước, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đám người này hoàn toàn không phải là đối thủ mấy người Bạch Diệc Phi, Bạch Hổ thản nhiên nói: "Nơi này có mình tôi là đủ rồi".
Từ Lãng tin tưởng vào thực lực của Bạch Hổ: "Vậy tôi lên trước đây".
Bạch Diệc Phi cười tự tin: "Đi thôi, đã lâu không đánh nhau rồi, đã đến lúc dãn gân cốt".
Ba người nhìn nhau rồi cười, không ai nói gì.
Trên thuyền.
Từ khi có người hét lên thì Bạch Diệc Phi đã dấu Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi đi, nên những người kia cũng không biết được sự tồn tại của hai người họ, hoặc nói trắng ra là hiện tại hai người rất an toàn.
Mà Diệp Hoan với những người kia đều bị kẻ đó khống chế trên boong thuyền, giờ phút này bọn họ chỉ biết ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Khi tiếng hét vang lên thì Phùng Tiên Tiên đang ở khoang thuyền nghỉ ngơi, do tính hiếu kỳ cộng thêm thân phận của Diệp Hoan chống lưng nên đương nhiên cô ta không sợ gì cả, dám mạnh dạn ra ngoài hóng hớt.
Song lúc cô ta bước ra cửa boong tàu thì lập tức vỡ mộng.
Cô ta thấy Diệp Hoan đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, cách đó không xa là một người áo đen đang cầm súng.
Phùng Tiên Tiên bị dọa sợ.
Đang lúc muốn chạy đi thì cô ta lại thấy những người này đang tìm Bạch Diệc Phi, cô ta vô thức dừng bước lại.
Nhìn thấy cảnh này trong lòng Phùng Tiên Tiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Đáng đời bị bắt!"
Phùng Tiên Tiên bỗng không còn sợ hãi như trước, thậm chí còn muốn cười thật lớn.
Nhưng đúng lúc này một tên côn đồ quay người nhìn thấy Phùng Tiên Tiên.
Phùng Tiên Tiên trợn trừng hai mắt, cô ta hoảng sợ hít một hơi, sau đó vội vàng xoay người chạy đi.
Tên côn đồ kia nhìn thấy vậy thì cười dâm đãng một tiếng, như phát hiện ra cái gì đó thú vị, tên côn đồ kéo một người khác trong nhóm thì thầm to nhỏ vài câu, người kia lập tức cũng cười theo.
Đúng lúc này tên cầm đầu đang bận việc truy bắt Bạch Diệc Phi.
Vậy nên hai tên này nhân cơ hội đi vào khoang thuyền.
Diệp Hoan ngồi chồm hổm trên mặt đất, thật ra gã đang tìm kiếm Phùng Tiên Tiên, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy cô ta đâu, Diệp Hoan nghĩ rằng Phùng Tiên Tiên chắc đang trốn ở phòng nghỉ ngơi trong khoang thuyền.
Nghĩ thế cũng đúng, động tĩnh ở ngoài này lớn như vậy nên cô ta chắc chắn đã nghe thấy, chắc hẳn sẽ không ngốc mà chạy ra đâu.
Nhưng Diệp Hoan lại không biết Phùng Tiên Tiên thật sự đã chạy ra ngoài, còn bị tên côn đồ nhìn thấy, kế tiếp cô ta có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lúc hoảng sợ Phùng Tiên Tiên vẫn còn chút lý trí, cô ta không chạy vào phòng nghỉ ngơi trong khoang thuyền mà nhanh chóng chạy về phía đại sảnh.
Nếu cô ta nhớ không lầm thì nhóm người Hứa Xương còn chưa đi ra, có lẽ bọn họ còn ở đại sảnh, chắc vẫn còn cơ hội gặp được.
Phùng Tiên Tiên chạy đến đại sảnh thì nhìn thấy nhóm người của Hứa Xương ở một góc hội trường, mười mấy bảo vệ đang đứng xung quanh.
Thấy được hy vọng thì Phùng Tiên Tiên lập tức kêu lên: "Cứu tôi với!"
Vì quá kích động nên Phùng Tiên Tiên trượt chân ngã xuống.
"Á!"
Cùng lúc đó hai tên côn đồ đã đi tới, với tốc độ kia của Phùng Tiên Tiên thì bọn chúng đi bộ còn nhanh hơn cô ta.
Phùng Tiên Tiên nhìn phía sau, cô ta hoảng sợ muốn đứng dậy tiếp tục chạy, nhưng vừa vấp ngã nên chân rất đau, căn bản không đứng dậy nổi, tình huống này làm cô ta càng thêm sợ hãi.
"Đừng qua đây! Đừng qua đây!"
Đám người Hứa Xương rất kinh ngạc với sự xuất hiện của Phùng Tiên Tiên, khi nhìn thấy hai tên bước vào thì sắc mặt ai nấy đều trầm xuống.
Bọn họ vô cùng hoảng sợ, không ai dám lại gần đỡ Phùng Tiên Tiên.
Xét cho cùng thì bọn họ đều thấy những người này giống như cướp biển, mà cướp biển thì làm sao phân rõ được đúng sai, tốt nhất vẫn nên đứng yên không chống đối.
Hai người kia không mang theo súng, nhưng trên người họ cũng có gậy gộc.
Phùng Tiên Tiên nhìn thấy hai người càng ngày càng gần mình thì bị dọa đến run lẩy bẩy, cô ta nhớ đến Hứa Xương ở sau lưng nên vội vàng cầu cứu: "Cứu, cứu tôi với! Cứu tôi với!"
"Tôi là vợ của Diệp Hoan, mau cứu tôi..."
Vừa dứt lời thì hai người kia đã đứng trước mặt Phùng Tiên Tiên, bọn họ khinh thường cười nhìn cô ta, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nhóm người Hứa Xương.
"Muốn cứu cô ta sao?"
Nghe vậy thì Hứa Xương lập tức xoay đầu đi, giả vờ không nghe thấy.
Những người khác và bảo vệ cũng đồng loạt hướng sang chỗ khác, không ai dám nhìn đến chỗ Phùng Tiên Tiên.
Nhìn thấy vậy thì Phùng Tiên Tiên trợn tròn mắt, cô ta sững sờ, sau đó càng thêm hoảng sợ và bất lực tuyệt vọng.
"Đừng… đừng mà...", Phùng Tiên Tiên sợ hãi lùi về phía sau, cô ta muốn cách xa hai người kia một chút.
Một tên côn đồ rất hài lòng với thái độ của nhóm người Hứa Xương: "Rất tốt, rất biết điều".
"Yên tâm đi, bọn tao chỉ buồn chán nên muốn vui vẻ một chút thôi, chơi xong rồi bọn tao sẽ đi, chỉ cần chúng mày biết điều thì vẫn an toàn".
Một tên côn đồ thả cây gậy trên tay xuống, kéo Phùng Tiên Tiên đứng thẳng dậy, sau đó dùng hai tay ôm eo Phùng Tiên Tiên đặt cô ta lên trên mặt bàn bên cạnh.
Phùng Tiên Tiên giãy dụa dữ dội: "Á… đừng mà! Thả tôi ra!"
"Cứu tôi… đừng… tôi là vợ của Diệp Hoan, chỉ cần các người thả tôi ra thì muốn cái gì cũng được!"
Phùng Tiên Tiên hoảng sợ kêu la, cho dù phải giá nào cũng được, chỉ cần cứu được cô ta.
Nhưng hai tên này chỉ muốn tìm niềm vui thôi, không quan tâm đến mấy lời nói của Phùng Tiên Tiên, một người trong đó còn hung dữ nói: "Mẹ nó, bớt nói nhảm cho ông!"
"Ông mày không muốn tiền, chỉ cần vui vẻ, thông minh một chút đừng có hét lớn đấy!"
"Haiz, đừng mà, kêu lên mới có cảm giác chứ!"
"Khà khà… thằng này, mày nói cũng đúng..."
Cả hai vừa nói vừa cười, sau đó vây xung quanh Phùng Tiên Tiên, bọn chúng cùng thò tay kéo váy trên người Phùng Tiên Tiên xuống.
"Xoẹt..."
Cái váy bị kéo rách một mảng lớn, đôi chân trắng nõn bên trong lộ hết ra.
Cảnh trước mặt làm mắt hai tên lập tức bốc lửa, trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ hèn mọn bỉ ổi: "Cục cưng, ngoan ngoãn một chút, đợi lát nữa cho em cảm giác như lên thiên đường, ha ha..."
Phùng Tiên Tiên liều mạng che váy của mình, cô ta lắc đầu tuyệt vọng, nức nở nói: "Đừng... hu hu... xin các người đừng..."
Sự thờ ơ của nhóm người Hứa Xương và bàn tay của hai tên côn đồ làm loạn trên người đã khiến cho Phùng Tiên Tiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Nếu như cô ta bị hai kẻ này chà đạp thì Diệp Hoan chắc chắn sẽ không chạm vào cô ta nữa, nhà họ Diệp cũng không cần đứa con dâu không trong sạch này.
Giờ phút này Phùng Tiên Tiên vô cùng tuyệt vọng.
Càng nghĩ cô ta càng muốn chết đi cho xong!