“Có sự ủng hộ của bố cậu thì cậu có thể trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp, chí ít cũng phải đòi chút phí làm con mồi chứ?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh: "Tôi không cần”.
Vương Lâu thấy bộ dạng đó của Bạch Diệc Phi thì vô cùng tức giận: "Bạch Diệc Phi, cậu như thế là sao hả? Miếng ngon ở ngay trước mặt mà cậu lại vứt đi, chẳng lẽ cậu cam tâm sao?”
Bạch Diệc Phi lại cười lạnh, nhưng anh không nói gì, ý tứ rất rõ ràng.
Vương Lâu tức giận mà không có chỗ trút, cậu ta đứng dậy đi vài vòng trong phòng, cuối cùng nghiến răng nói: “Cậu thật sự quá lãng phí”.
“Miếng mồi đưa đến miệng rồi nhưng chỉ vì tính tùy hứng của cậu mà đổ sông đổ bể hết cả”.
“Chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, cậu không thể nhẫn nại à?”
Vương Lâu thật sự không hiểu được, nhẫn nại lâu như vậy, cũng từng trải qua cả thời điểm nguy hiểm nhất rồi, bây giờ chỉ còn thiếu một bước này nữa thôi là thành công thì lại buông tay.
Nếu như Bạch Diệc Phi không từ chối sự giúp đỡ của Bạch Vân Bằng thì chí ít còn có cơ hội năm mươi năm mươi với Diệp Hoan.
Bạch Diệc Phi nói: "Chịu đựng đến bao giờ nữa?”
“Tại sao phải thế hả?”
“Trong lòng tôi không thoải mái, tôi muốn xả giận, tại sao tôi lại phải nhẫn nhịn?”
“Hơn nữa chính ông ta làm tôi không thoải mái, tôi muốn trút giận thì cũng phải trút lên ông ta, để ông ta biết được tôi rất khó chịu".
“Nếu như lần này tôi nhịn thì ông ta nhất định sẽ cho rằng tôi là con trai ông ta, vì vậy lấy tôi ra làm vật hy sinh là chuyện đương nhiên, rồi lần sau gặp chuyện như vậy thì ông ta sẽ lại vứt tôi ra thế mạng”.
“Con mẹ nó tôi không muốn chết!"
“Tôi còn có vợ, có người nhà, tôi chết rồi họ phải làm sao?”
“Tôi biết tôi là con trai ruột của ông ta, ông ta gặp nguy hiểm thì tôi nên giúp đỡ, nhưng đó là trong trường hợp tôi tự nguyện mà không phải bị lừa gạt giống như trường hợp vừa rồi, bị cho người khác tùy ý điều khiển như thế!”
Vương Lâu bị một tràng của Bạch Diệc Phi dọa sợ, một lúc lâu sau cũng không nói được câu gì.
Có câu người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.
Câu này nói rất hay, người ngoài cuộc quả thật rất tỉnh táo, nhưng ai có thể hiểu được cảm giác của người trong cuộc đây? Đặt mình vào vị trí đó thì không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì?
Lúc sau Vương Lâu mới thở ra một hơi: "Được, tôi hiểu rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn Vương Lâu, anh lạnh nhạt nói: “Cậu không hiểu”.
Vương Lâu không nói gì.
Vài phút qua đi Vương Lâu mới nói: "Tiếp theo cậu định làm như thế nào? Diệp Hoan làm chủ tịch liên minh doanh nghiệp thì ngày tháng về sau sợ không dễ dàng đâu”.
Bạch Diệc Phi nhìn trần nhà: “Sao cậu biết được Diệp Hoan nhất định sẽ là chủ tịch của liên minh doanh nghiệp?”
Vương Lâu nhìn anh, Bạch Diệc Phi lại nói: “Còn chưa công bố kết quả, ai mà biết trước được chứ?”
…
Gió thổi nhè nhẹ, người trên boong tàu cũng lần lượt về phòng nghỉ của mình.
Bạch Vân Bằng không ngủ được, ông đứng dậy đi lên boong tàu nhìn biển lớn đen kịt, đôi lúc lại ngẩng đầu nhìn những vì sao, tâm trạng ông không tốt đẹp được như những ngôi sao lấp lánh kia.
“Ối…"
“Xin lỗi”, lúc này có một âm thanh trong trẻo vang lên sau lưng Bạch Vân Bằng.
Bạch Vân Bằng quay đầu lại, ông phát hiện người kêu lên là Lý Tuyết, cô mặc một chiếc váy màu kem, cũng đang trong trạng thái kinh ngạc.
Lý Tuyết đi tới trước mặt Bạch Vân Bằng, cô hơi nghiêng người: "Xin lỗi, con thay chồng mình tới xin lỗi bố”.
“Con không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao anh ấy lại đối xử với bố như thế, nhưng suy cho cùng thì thái độ của anh ấy không tốt, vì vậy con muốn xin lỗi bố, mong bố tha thứ cho anh ấy”.
Bạch Vân Bằng hơi lắc đầu, ông thu lại vẻ uy phong hàng ngày, trong mắt cũng mang đầy vẻ trìu mến: "Không sao, con không cần xin lỗi, đó không phải là lỗi của thằng bé!”
Lý Tuyết cười nhẹ: "Đều là người một nhà cả".
Ý của Lý Tuyết là người một nhà thì không cần nói đúng sai, đồng thời vì cô và Bạch Diệc Phi là người một nhà nên mới tới xin lỗi.
Bạch Vân Bằng nghe xong hơi sửng sốt!
Người một nhà!
“Nếu như mọi người đều nghĩ như vậy thì bố sẽ thanh thản hơn nhiều”, Bạch Vân Bằng lại nghĩ tới Bạch Khiếu, ông thầm thở dài một hơi.
Lý Tuyết trầm mặc một chút rồi đột nhiên nói: "Bố, con có thể nhờ bố một chuyện không?”
Bạch Vân Bằng cười: "Con nói đi, đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy”.
…
Mặt trời vừa ló dạng, một ngày mới lại bắt đầu.
Lúc Bạch Diệc Phi tỉnh dậy thì phát hiện Lý Tuyết đang ngồi bên giường nhìn anh, mà không phải đang nằm trong lòng anh, hơn nữa Lý Tuyết còn dậy sớm hơn anh nữa.
Bạch Diệc Phi đang định nói chào buổi sáng thì phát hiện Lý Tuyết có chút ngây người, giống như đang xuất thần, anh ngồi dậy nhẹ giọng gọi: "Vợ à? Em sao vậy?”
Lý Tuyết tỉnh táo lại, cô thấy Bạch Diệc Phi tỉnh rồi thì miễn cường cười nói "Em không sao”.
Bạch Diệc Phi cảm thấy có gì đó không đúng, anh lại hỏi “Có phải cả đêm em không ngủ không?”
“Không có”, Lý Tuyết lắc đầu: "Chỉ là tỉnh dậy hơi sớm, không ngủ tiếp được”.
Lúc này Bạch Diệc Phi mới yên tâm gật đầu, anh lấy điện thoại ra xem, thấy vẫn còn sớm thì nói: "Vậy bây giờ em có muốn ngủ thêm chút không? Vẫn còn sớm”.
“Không”, Lý Tuyết lắc đầu: “Em chưa từng nhìn thấy mặt trời mọc, em muốn đi xem”.
“Được”, Bạch Diệc Phi lập tức dậy đi vệ sinh cá nhân.
Sau đó hai người cùng nhau đi lên boong tàu.
Lúc đó còn rất sớm, trên boong tàu không có ai, mà phía chân trời mặt trời đang dần dần nhô lên.
Lý Tuyết yên lặng nhìn mặt trời, hai tay nắm chặt lan can, không lâu sau lại ngơ ngác.
Bạch Diệc Phi lúc đầu cũng không phát hiện ra, mãi sau mới cảm thấy Lý Tuyết có chút không đúng, anh cẩn thận suy nghĩ vẫn không biết không đúng chỗ nào.
“Tuyết Nhi”, Bạch Diệc Phi duỗi tay ra ôm lấy cô.
Lý Tuyết thuận thế dựa vào ngực Bạch Diệc Phi, vẫn không lên tiếng.
Khoảng mười phút sau, mặt trời đã lên hoàn toàn, trên boong tàu cũng lác đác mấy người dậy sớm vận động.
Lý Tuyết rời khỏi lồng ngực Bạch Diệc Phi, đôi mắt cô nhìn về phía mặt biển: "Anh à, có những việc chỉ cần bản thân không từ bỏ thì sẽ giống như mặt trời, mang đầy hy vọng phải không?”
Lúc này Bạch Diệc Phi thật sự cảm thấy cô không đúng lắm, anh lo lắng nói: "Vợ à, em sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi thế? Em gặp phải chuyện gì sao?”
“Có phải có người ức hiếp em không?”, Bạch Diệc Phi nghĩ tới đây thì không nhịn được tức giận, vợ của anh mà có người dám ức hiếp hả?
Lý Tuyết lập tức giữ lấy tay anh: "Không có ai ức hiếp em, chỉ là sau khi nhìn mặt trời mọc thì em đột nhiên cảm thán như vậy thôi”
“Thật sao?”, Bạch Diệc Phi không quá tin.
Lý Tuyết gật đầu khẳng định: “Thật mà”.
Bạch Diệc Phi nhìn vào mắt cô, anh không nhìn ra cái gì cả thì mới thở phào: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, anh sẽ luôn ở bên cạnh em”.
“Vâng”, Lý Tuyết chủ động dựa vào lồng ngực Bạch Diệc Phi, cô không để anh nhìn thấy viền mắt đã hồng của mình.
Hai người yên lặng ôm nhau, khiến cho mấy người trên boong tàu nhìn thấy không khỏi hâm mộ.
Chẳng mấy chốc đã tới 9 giờ, cuộc tranh cử cuối cùng bắt đầu.
Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết đi vào phòng rồi ngồi xuống
Cho dù chỉ còn lại ba ứng cử viên thì trong phòng cũng chật kín người, họ đều muốn biết đến cuối cùng ai sẽ là chủ tịch liên minh doanh nghiệp.
Đương nhiên, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng đó là Diệp Hoan.
Diệp Hoan đi lên phía trước, trịnh trọng nói với Bạch Diệc Phi: "Cảm ơn!"
Bạch Diệc Phi có chút ngạc nhiên, chưa phản ứng lại được, Diệp Hoan đang cảm ơn anh về việc tối qua anh đã cứu Phùng Tiên Tiên, anh giơ tay ra nói: "Đừng khách sáo!"
Diệp Hoan ngập ngừng, đang ngờ vực thì Bạch Diệc Phi lại nói: "Hay là anh nhường chức chủ tịch này cho tôi làm quà cảm ơn!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt Diệp Hoan lập tức thay đổi.