Phương Nhiên không hề chú ý đến Bạch Diệc Phi, cô ta đi đến chỗ lavabo rửa tay, mở vòi rồi vốc nước lên mặt mình, nhìn bộ dáng trông cực kỳ không vui vẻ.
Nước lạnh xối trôi bớt lớp trang điểm trên mặt, Phương Nhiên chống tay lên mặt bàn lavabo một hồi, sau đó lấy đồ trang điểm trong chiếc túi luôn mang theo người ra để dặm lại phấn.
Vừa mới dặm phấn xong, điện thoại của Phương Nhiên đột nhiên vang lên, cô ta nhận điện thoại.
“Phương Nhiên, cô ở đâu vậy? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi!”
Tiếng nói trong điện thoại vọng ra, trong nhà vệ sinh cực kỳ yên tĩnh nên có thể nghe được rất rõ ràng.
“Tôi đang trong nhà vệ sinh, lập tức ra ngay đây”, giọng của Phương Nhiên nghe có chút miễn cưỡng, còn có chút mất kiên nhẫn.
Sau khi ngắt điện thoại, Phương Nhiên hít sâu một hơi rồi xoay người định đi, đúng lúc này mới nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang đứng trước cửa, Bạch Diệc Phi nhìn cô ta, hỏi: “Nhìn bộ dáng của cô hình như không vui vẻ lắm?”
“Hôm nay cô phải kết hôn đúng không? Kết hôn lại có thể không vui sao?”
Phương Nhiên khẽ ngẩn người, có chút ngập ngừng nói: “Anh… hình như nhìn có chút quen mắt?”
Bạch Diệc Phi chỉ ngụy trang đơn giản còn về tổng thể thì không có gì thay đổi nên Phương nhiên mới cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cũng lại có chút không chắc chắn.
Bạch Diệc Phi cũng không giải thích, chỉ nói: “Tôi có khuôn mặt đại chúng nên có rất nhiều người gặp tôi đều nói trông quen mắt”.
Phương Nhiên: “…”.
Sau một hồi cạn lời, cô ta lại thở dài nói: “Kết hôn vốn nên vui vẻ”.
“Nhưng mà…”.
“Nhưng mà cái gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi, xong lại nói tiếp: “Đúng rồi, cô là người nổi tiếng đúng không?”
“Đúng vậy!”, Phương Nhiên gật đầu, đi ra phía bên ngoài: “Người nổi tiếng thì đã sao? Cũng vẫn thân bất do kỷ mà thôi”.
Nói xong câu này, cô ta liền rời khỏi phòng vệ sinh.
Bạch Diệc Phi nhìn bóng lưng cô ta rời đi mà trong lòng có chút nghĩ ngợi.
Đúng vậy, thân bất do kỷ.
Bất kể là người nổi tiếng hay là người có quyền, lại hoặc là người bình thường, âu cũng đều có việc thân bất do kỷ.
Bạch Diệc Phi lắc đầu rồi cũng đi ra khỏi nhà vệ sinh, đón thang máy quay trở lại tầng trên cùng của toà nhà.
Sảnh tiệc trên tầng trên cùng của toà nhà đã đầy người là người, xem thời gian, có lẽ nghi lễ của buổi tiệc cũng đã sắp bắt đầu rồi.
Bạch Diệc Phi vừa mới đi đến cửa, không cẩn thận đụng trúng một người, sau khi đứng vững, nhìn lại hoá ra là Tùng Lệ Tư.
“Xin lỗi”, Bạch Diệc Phi cũng khá tự tin với vẻ nguỵ trang của mình, dù gì thì Tùng Lệ Tư cũng mới chỉ gặp mặt anh một lần, không dễ dàng nhận ra anh như vậy.
Tùng Lệ Tư trợn mắt lườm Bạch Diệc Phi, rất tức giận: “Làm sao thế? Không nhìn thấy có người à?”
Bạch Diệc Phi không muốn gây them chuyện nên xin lỗi thêm một câu nữa.
Tùng Lệ Tư hừ hừ hai tiếng rồi kiêu ngạo bỏ đi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì không khỏi lắc đầu chặc lưỡi hai tiếng: “Đúng là tính khí công chúa đỏng đảnh!”
Bạch Diệc Phi không hề đi tìm Bạch Vân Bằng, mà anh tìm một vị trí tương đối gần phía cuối để ngồi, anh muốn ngồi đó để âm thầm quan sát Tùng Thảo Giác, chú ý quan sát từng cử động của ông ta.
Biểu cảm của Tùng Thảo Giác xem ra rất không vui vẻ, nhưng mà cũng đúng, bây giờ Tùng Vưu Minh kết hôn, đương nhiên sẽ khiến cho ông ta nhớ đến con trai Tùng Vưu Duy của mình, không vui vẻ gì cũng là bình thường.
Ngồi một lúc sau, Tùng Thảo Giác gọi một cuộc điện thoại, nói vài câu gì đó, chẳng bao lâu sau liền có một người đi đến trước mặt ông ta.
Tùng Thảo Giác nhỏ giọng dặn dò một lúc, người nọ bèn tách ra khỏi đám đông rời đi.
Tiếp sau đó, Bạch Diệc Phi nhìn thấy người nọ âm thầm rời khỏi sảnh tiệc.
Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút vấn đề, nên không hề do dự mà đi theo phía sau.
Bởi vì đây là tầng áp mái cho nên khi Bạch Diệc Phi đi theo người nọ đến chỗ khu cầu thang, trong đó không hề phát ra âm thanh gì, vậy chứng tỏ người nọ đang đi theo cầu thang lên trên sân thượng.
Cho nên Bạch Diệc Phi cũng đi theo lên sân thượng.
Kết quả vừa mới lên đến sân thượng thì anh liền ngẩn cả người, bởi vì trên sân thượng có rất nhiều người, hơn nữa còn toàn là người quen.
Lương Vĩ Siêu, Hứa Đạo Trưởng, Liễu Chiêu Phong, Mạnh Kình.
Ngoài mấy người này ra thì chính là người vừa mới đi lên lúc nãy.
Đám người Lương Vĩ Siêu nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cũng ngẩn hết ra, dường như có chút bất ngờ vì có người đi lên sân thượng.
Ngay sau đó Liễu Chiêu Phong hét một tiếng: “Ai đó? Mau đi xuống!”
Rất rõ ràng, gã không hề nhận ra Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cười nói: “Bên dưới nhiều người quá, lên đây hóng gió thôi, mọi người cũng lên đây hóng gió à?”
“Liên quan quái gì đến mày! Mau đi xuống cho tao!”, Liễu Chiêu Phong rất là mất kiên nhẫn, trong mắt còn loé lên vẻ nguy hiểm.
Bạch Diệc Phi lại cười ha ha mấy tiếng, biểu hiện rất là vô hại và hồn hậu: “Vậy được, tôi đi xuống, haiz, đúng rồi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, đừng bỏ lỡ nhé”.
Nói xong câu này, Bạch Diệc Phi bèn xoay người một cách rất tự nhiên, sau đó men theo cầu thang đi xuống.
Đợi đến khi Bạch Diệc Phi bước xuống đến bậc cầu thang cuối cùng, anh mới tăng tốc xông về phía sảnh tiệc.
Kết quả lại đụng trúng Tùng Lệ Tư, thấy phương hướng cua Tùng Lệ Tư là từ trong phòng vệ sinh đi ra.
“Ai da!”, Tùng Lệ Tư bị đụng trúng nên lùi lại hai bước, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất, Bạch Diệc Phi đưa tay ra túm được cổ tay cô ta kéo lên, lúc này mới đứng vững.
Tùng Lệ Tư sau khi nhìn rõ là Bạch Diệc Phi thì cơn tức lại đột nhiên xông lên đầu: “Sao lại là anh? Rốt cuộc là anh có mọc mắt hay không hả?”
Lúc này Bạch Diệc Phi chẳng có tâm trạng đâu mà đi đôi co với cô ta về việc này, đúng lúc đang nắm cổ tay của cô ta, anh đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó bèn vội vàng xáp lại gần Tùng Lệ Tư thấp giọng nói: “Đừng làm ồn!”
“Anh làm cái gì?”, Tùng Lệ Tư cho rằng Bạch Diệc Phi muốn sàm sỡ mình nên có chút sợ hãi, muốn giãy giụa.
Bạch Diệc Phi cùng nhanh tay giữ lấy cô ta lại, lúc này khách khứa đều đang tập trung trong buổi tiệc, trong hành lang hầu như không có người, Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Đừng nói chuyện, nghe tôi nói!”
“Lập tức đi tìm bố cô, cứ nói là Đạo Trưởng đến rồi!”
“Còn có, việc này không được để cho người khác biết!”
“Mau đi!”
Tùng Lệ Tư nghe vậy thì ngây ra, hầu như không hiểu được ý của anh là gì.
Bạch Diệc Phi không có thời gian giải thích với cô ta, có chút nóng nảy quát lên một câu: “Mau đi đi!”
Tùng Lệ Tư lúc này mới giật mình hoàn hồn, nhưng lại đẩy Bạch Diệc Phi một cái rồi quát: “Anh là ai chứ? Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe anh?”
Bạch Diệc Phi bất ngờ sa sầm mặt, âm lượng trong giọng nói cũng tăng cao: “Bây giờ tôi không có nhiều thời gian nói nhảm với cô, mau đi nói cho bố cô biết, nếu không, mẹ kiếp, ngày hôm nay các người khỏi cần phải sống nữa!”
Đám người Đạo Trưởng đều đang tụ tập trên sân thượng, có lẽ bọn họ hẹn gặp nhau chắc chắn là để làm việc gì đó, mà đám người đang ở đây lúc này, ngoài vệ sĩ cùng với một số người đặc biệt ra thì đều là người bình thường, đều không đủ để đánh lại được đám người của Lương Vĩ Siêu.
Đương nhiên, Bạch Diệc Phi càng hy vọng bọn họ nhằm vào anh mà đến, nhưng trong quá trình này ai dám chắc chắn sẽ không làm liên luỵ đến người vô tội chứ?
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Tùng Thảo Giác, anh nghĩ ắt là ông ta cũng phải tham gia vào, chắc chắn là để trả thù cho con trai của mình.
Mà nói cho cùng, mục đích của đám người Lương Vĩ Siêu vẫn chỉ là kho vàng, mà một khi bọn họ động vào kho vàng thì những hệ luỵ xảy ra sau đó sẽ gây ra ảnh hưởng lớn, thậm chí còn ảnh hưởng đến của quốc gia.
Như vậy quốc gia chắc chắn sẽ không mặc kệ, lại thêm mối quan hệ giữa bọn họ và Nam Môn nữa, chỉ thế cũng đủ để coi như phản quốc, nói như vậy tức là nó sẽ ảnh hưởng đến tất cả dân tộc.
Cho nên Bạch Diệc Phi nghĩ đến Tần Hoa.
Bạch Diệc Phi đẩy Tùng Lệ Tư một cái, đè thấp giọng nói: Mau đi!”
Nói xong lại dặn dò tiếp:
“Chỉ được nói cho bố cô biệt, không được để bất cứ người nào biết, nhất là chú ba của cô!”
Tùng Lệ Tư bị Bạch Diệc Phi doạ cho sững sờ, không dám nói nhiều nữa, gật đầu liền hoảng hốt rời khỏi sảnh chính.
Nhìn thấy Tùng Lệ Tư bước vào trong sảnh tiệc, Bạch Diệc Phi bèn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tần Hoa.
Một mình anh mà phải đối phó với bốn người bên phía Lương Vĩ Siêu thì có chút chật vật, dù gì với thực lực hiện tại của anh, nhiều nhất cũng chỉ đối phó được với một mình Lương Vĩ Siêu, ba người còn lại mà đồng thời lên nữa thì anh không thể đánh lại được hết.
Cho nên bây giờ anh chỉ có thể hy vọng Tần Hoa mau chóng đến đây.
…
Tùng Lệ Tư vẫn còn chưa hết sợ sau câu nói của Bạch Diệc Phi, đôi tay cô ta khẽ run rẩy, hai chân như muốn nhũn ra, may là lúc vừa mới bước vào trong sảnh liền gặp được một nhân viên phục vụ đã đỡ lấy cô ta.
“Cô cả, cô làm sao vậy?”
Tùng Lệ Tư nuốt một ngụm nước miếng rồi mới nói bằng giọng có chút hoảng loạn: “Bố tôi ở đâu? Gọi bố tôi qua đây”.
Nói xong câu này lại bổ xung thêm một câu: “Phải âm thầm đi gọi, không được để cho ai biết”.
Nhân viên phục vụ không biết là có chuyện gì nhưng vẫn rất có trách nhiệm gật đầu rồi rời đi.
Năm phút sau, Tùng Thảo Tân đi đến.