Hai người cứ chạy, kết quả chạy nhầm đường đến một góc hẻo lánh.
Nơi này cách khá xa khu nuôi nhốt, có lẽ nằm ở viền ngoài của vườn bách thú.
Vì đã không còn đường để chạy nên rất nhanh, đám người kia đã đuổi đến.
“Haha…”.
“Chạy hay đấy! Tự tìm chỗ thích hợp để bị đánh!”
“Vừa hay nơi này hẻo lánh thế này, bọn tao làm gì cũng sẽ không ai biết”.
Bạch Diệc Phi che chở cho Lý Tuyết ở phía sau, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Lúc này anh cũng thấy hối hận, trước khi học võ được hẳn hoi thì đáng lẽ anh nên đưa Từ Lãng và Bạch Hổ đi cùng, nếu không hôm nay cũng không đến nỗi bị đuổi đánh thế này.
Bạch Diệc Phi hơi nghiêng đầu nói với Lý Tuyết: “Lát nữa bọn chúng ra tay thì em đừng làm gì cả, khi bọn chúng không chú ý thì hãy nhân cơ hội chạy đi, nhớ là phải chạy thật nhanh, đừng để bị bắt được”.
Lý Tuyết lắc đầu: “Vậy anh phải làm sao?”
Bạch Diệc Phi nói: “Anh không sao, bọn chúng sẽ không giết anh, chỉ đánh anh một trận thôi”.
Nhưng Lý Tuyết thì không chỉ có vậy. Cô là phụ nữ, bọn chúng muốn làm nhục cô. Anh là chồng cô thì sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra?
Lý Tuyết lắc đầu, cô lo lắng cho anh.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi cắn răng. Mẹ nó, cùng lắm thì ông đây đập chết mấy tên, xem chúng nó còn vênh váo kiểu gì?
Bạch Diệc Phi đẩy Lý Tuyết vào bên tường: “Đừng qua đây, để anh giải quyết”.
Lý Tuyết biết mình không làm được gì: “Ừ, anh cẩn thận”.
Bạch Diệc Phi gật gật đầu, ánh mắt hung dữ mà nhìn chằm chằm đám người. Anh nhất định sẽ không để chúng động đến Lý Tuyết, trong lòng anh nổi lên ý nghĩ giết người.
Đám người thấy ánh mắt Bạch Diệc Phi thay đổi thì không hiểu sao lại cảm thấy e ngại, nhưng suy cho cùng bọn chúng lăn lộn đã lâu, không sợ điều này.
“Bạch Diệc Phi, tao khuyên mày lần cuối, làm người thì phải biết thân biết phận, đừng cứ đâm đầu vào chỗ chết”.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng: “Lắm lời!”
Nói xong, anh xông lên trước.
Anh muốn biến bị động thành chủ động nên ra tay trước.
Bạch Diệc Phi xông lên, nhắm thẳng vào tên đại ca mà tung một cú đấm móc bên trái. Tên đại ca còn chưa kịp phản ứng, cứ thế bị ăn đấm.
“Đệt!”
Tên đại ca nắm chặt tay đánh trả, mấy tên còn lại cũng đồng loạt xông lên.
Bạch Diệc Phi đã có kinh nghiệm nên cẩn thận quan sát, cũng đề phòng phía sau lưng mình.
Đáng tiếc là lúc trước anh đã bị đánh một trận, bởi vì cơ thể bị đau mà động tác trở nên khó khăn hơn, đối phương lại nhiều người, anh kiên trì lắm cũng chỉ được mười mấy giây rồi bị đối phương ấn xuống đất đánh.
Lý Tuyết vừa tự trách vừa sợ hãi. Cô sợ Bạch Diệc Phi bị bọn chúng đánh chết, còn sợ lát nữa bản thân sẽ bị làm gì đó, thực sự vô cùng bất lực.
Bạch Diệc Phi bị đánh một lúc lâu, cuối cùng đám người cũng dừng tay.
“Hừ!”, tên đại ca nhổ nước bọt: “Đồ rác rưởi”.
“Cái dạng này còn dám đối đầu với chúng ta!”
Bạch Diệc Phi nằm trên đất, trên mặt không nơi nào lành lặn, cơ thể thì càng không cần nói.
Lúc này, đám người thấy Bạch Diệc Phi không đứng lên được thì dời sự chú ý sang Lý Tuyết.
“Hê hê, chồng cô đã bị chúng tôi đánh gục rồi, bây giờ đã không còn ai làm phiền chúng ta nữa rồi”, tên đại ca cười dâm dê đê tiện.
Lý Tuyết thấy vậy thì từ từ lùi xuống: “Các người, các người muốn làm gì?”
Mấy người càng đến gần: “Cô nói thử xem? Nam nữ với nhau thì có thể làm gì?”
“Haha…”.
Tên đại ca không kiên nhẫn, dù sao đây cũng là nơi công cộng nên đánh nhanh thắng nhanh là tốt nhất. Vì thế hắn tiến lên định tóm lấy Lý Tuyết làm chút chuyện.
Lúc này, Bạch Diệc Phi bị đánh đến mức không đứng lên nổi nữa, nhưng nghe thấy giọng nói sợ hãi của Lý Tuyết khiến anh nhịn đau, cắn răng đứng lên rồi xông qua, tách đám người kia ra, đứng chắn trước Lý Tuyết, che chở cho cô.
Đám người bị tách ra thì vô cùng phẫn nộ.
“Mẹ kiếp!”
Tên đại ca dữ dằn nói: “Hôm nay ông đây phải đập chết mày!”
“Đại ca!”, tên đàn em đột nhiên kêu lên: “Đại ca, bên trên đã dặn là không được đánh chết”.
Tên đại ca nghe vậy thì cắn răng: “Mẹ nó!”
Hết lần này đến lần khác bị Bạch Diệc Phi nhảy ra ngăn cản, đập anh bao lần thế mà mẹ nó anh vẫn cứ dai như vậy, ai mà không tức giận cho được, thế nhưng lại không thể đánh chết anh!
Mấy tên đàn em cũng rất khó xử. Bọn chúng muốn đập chết Bạch Diệc Phi nhưng bên trên đã dặn dò rồi, nếu tự ý quyết định thì bọn chúng cũng không sống được.
Cuối cùng tên đại ca nhẫn nhịn: “Không thể đập chết thì đập cho tàn phế vẫn được chứ?”
“Hẳn là… được?”, tên đàn em không chắc lắm.
Tên đại ca hừ một tiếng: “Không quan tâm nữa, đánh cho nó tàn phế cho tao, tao không tin nó lại bò dậy được”.
Đám người nghe vậy thì cắn răng, xông lên bao vây.
Nhìn Bạch Diệc Phi che chắn trước mặt mình, Lý Tuyết vô cùng cảm động. Vào thời khắc này cô thực sự tin lời Chu Khúc Nhi nói, người đàn ông này thật lòng yêu cô.
Lúc này, đám người xông lên, muốn kéo Bạch Diệc Phi ra.
Bạch Diệc Phi lại sống chết bám chặt vào hai bên tường, đầu ngón tay chảy máu cũng không chịu buông ra.
Đám người thấy vậy thì hung ác đánh vào người anh.
Lý Tuyết ở phía sau thấy hết tất cả, cho dù đám người kia đánh thế nào, cơ thể Bạch Diệc Phi cũng không động đậy, liều chết bảo vệ cô ở phía sau.
Lý Tuyết cắm môi khóc nức nở, cuối cùng nhắm mắt lại: “Anh tránh ra đi, nếu không sẽ bị đánh chết mất…”.
Bạch Diệc Phi vẫn đứng yên: “Anh chết cũng không tránh!”