“Chu Khúc Nhi” nghe vậy cười lạnh: “Tao không nói mày làm gì được tao?”
Bạch Diệc Phi đối phó với kẻ thù thì hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc. Anh túm tóc “Chu Khúc Nhi” giật mạnh về sau, đập lên tường: “Nói hay không?”
“A!”
Trán “Chu Khúc Nhi” lập tức bị đập cho sưng phù lên.
“Có nói không?”
Trong mắt “Chu Khúc Nhi” tràn ngập sự oán hận, ác độc nói: “Chỉ có tao biết cô ta ở đâu, nếu mày giết tao thì mày vĩnh viễn đừng hòng biết được!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Có rất nhiều cách khiến một người phải mở miệng!”
Nói xong, anh lại kéo đầu “Chu Khúc Nhi” đập thật mạnh lên tường. Lần này anh không dừng lại mà đập thêm vài cái nữa.
“Á…”.
“Chu Khúc Nhi” không ngừng kêu lên thảm thiết, đầu đã bị đập cho máu thịt be bét, trông vô cùng kinh người.
“Tao cho mày một cơ hội nữa! Có nói hay không?”, Bạch Diệc Phi nói bằng giọng lạnh như băng.
“Chu Khúc Nhi” từ trước đến nay chưa từng phải chịu ngược đãi như vậy, bị đập vài phát thì đã không chịu được, khó lóc nói: “Tôi nói, tôi nói… Đừng đập nữa…”.
Bạch Diệc Phi khẽ hừ: “Nói sớm thì có tốt hơn không? Cứ muốn tự mình hại mình”.
Nói xong, anh khẽ buông “Chu Khúc Nhi” ra, cô ta lập tức chớp lấy thời cơ giãy thoát, sau đó ném bột phấn về phía anh.
Bạch Diệc Phi giật mình, lập tức né tránh, đồng thời bịt mũi lại.
“Chu Khúc Nhi” nhân cơ hội tránh thoát, sau đó bỏ chạy.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lập tức lấy thuốc giải độc đã chuẩn bị sẵn ra uống rồi đuổi theo.
“Chu Khu Nhi” không chạy vào trong đại sảnh, cũng không chạy vào khoang nghỉ ngơi mà là chạy ra boong tàu.
Không lâu sau, “Chu Khúc Nhi” chạy đến một bên khác ở boong tàu, đến bên cạnh một người đàn ông. Người đàn ông này còn đang đọc báo, bên cạnh còn kê một chiếc bàn, trên bàn là cốc trà nóng hổi.
“Thầy…”, “Chu Khúc Nhi” cúi đầu gọi.
Người đàn ông đặt báo xuống nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Bị phát hiện rồi?”
“Vâng”, cô ta trả lời.
Người đàn ông cười khẽ: “Quả nhiên không thể coi thường hắn…”.
“Chu Khúc Nhi” còn chưa kịp nói gì thì Bạch Diệc Phi đã đuổi đến.
Anh nhìn người đàn ông kia, mắt híp lại. Tên này không đơn giản! Nhất định chính tên này đã chỉ cho người phụ nữ kia đóng giả “Chu Khúc Nhi!”
“Chu Khúc Nhi đâu?”, Bạch Diệc Phi hỏi thẳng.
Chu Khúc Nhi giả đã đứng bên cạnh người đàn ông, đôi mắt phẫn nộ trừng Bạch Diệc Phi, hận không thể đập anh một trận.
Người đàn ông vẫn bình thản uống trà, đặt báo xuống: “Cô ta rất an toàn, cậu không cần lo lắng”.
“Mẹ nó, tao hỏi mày, người đâu?”, Bạch Diệc Phi đã hết kiên nhẫn mà gào lên khiến “Chu Khúc Nhi” run rẩy.
Người đàn ông trung niên cười khẽ: “Người trẻ tuổi dễ kích động thật đấy”.
Bạch Diệc Phi nắm chặt tay, nếu không phải Chu Khúc Nhi ở trong tay bọn họ thì anh đã ra tay rồi: “Ông muốn làm gì?”
Nếu đối phương đã không nói người ở đâu thì nhất định có mục đích.
Người đàn ông trung niên nhìn anh một cách tán thưởng: “Không hổ là Bạch Diệc Phi!”
“Rất đơn giản, từ bỏ lần tranh cử chủ tịch lần này”.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi bật cười: “Chỉ có vậy?”
“Đúng”, người đàn ông gật đầu.
Bạch Diệc Phi ngừng cười: “Lẽ nào các người còn không rõ tình hình của tôi hiện tại ư? Tôi vốn không có tư cách tham gia”.
Người đàn ông nhìn anh đầy ẩn ý: “Mọi chuyện đều khó đoán, ai biết được chứ?”
Bạch Diệc Phi khựng lại: “Có ý gì?”
Người đàn ông không giải thích: “Dù sao chỉ cần cậu chủ động từ bỏ thì tôi sẽ để cô ta bình an trở về”.
Bạch Diệc Phi lạnh giọng: “Không cần tôi từ bỏ thì tôi cũng không có phần, bây giờ tôi muốn nhìn thấy cô ấy!”
Người đàn ông vẫn không nói gì, người phụ nữ đóng giả Chu Khúc Nhi lại cướp lời, ngữ khí tràn ngập oán hận: “Bạch Diệc Phi, mày không có tư cách ra giá!”
Người đàn ông khẽ giơ tay, ý bảo người phụ nữ im lặng, sau đó chậm rãi nói với Bạch Diệc Phi: “Thế này vậy, chúng ta đánh cược. Nếu cậu thắng thì tôi sẽ nói cho cậu, cậu thua rồi thì phải làm theo lời tôi”.
“Dựa vào đâu?”, Bạch Diệc Phi cười khinh thường, cũng không nhiều lời nữa mà bước lên trước, chuẩn bị ra tay.
Người phụ nữ thấy vậy thì lập tức tiến lên đánh với Bạch Diệc Phi. Nhưng cô ta là phụ nữ, sao khỏe hơn được đàn ông, cô ta bị đánh cho lùi lại liên tục.
Bạch Diệc Phi muốn tấn công người đàn ông. Ông ta mới là kẻ chỉ đạo, chỉ cần bắt được ông ta thì anh có thể biết được tung tích của Chu Khúc Nhi.
Nhưng Bạch Diệc Phi vừa dơ tay lên thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, chân anh mềm nhũn. Không xong, trúng độc rồi!
Anh vừa nghĩ đến đây thì đã hôn mê ngã xuống.
Người phụ nữ thấy vậy thì lập tức đi đến, hừ lạnh, còn đạp anh một phát, sau đó mới hỏi: “Tại sao không giết hắn?”
“Giết hắn có thể bớt rất nhiều chuyện, hơn nữa còn dụ được Bạch Vân Bằng ra mặt. Tại sao lại không giết?”
“Giết hắn? Cô cảm cảm thấy cô có thể giết được hắn?”, người đàn ông hỏi ngược.
“Bây giờ hắn đã không còn bất cứ uy hiếp nào nữa, chỉ cần chúng ta muốn thì có thể dễ dàng khiến hắn chết, tại sao không giết hắn?”, trong mắt người phụ nữ tràn ngập thù hận.
Vừa nãy Bạch Diệc Phi túm tóc cô ta đập mạnh vào tường khiến cô ta máu chảy ròng ròng, e là sẽ để lại sẹo.
Người phụ nữ nào mà chả thích đẹp, ai muốn mặt mình có sẹo cơ chứ?
Người đàn ông nhìn cô ta lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn!”
“Ai chẳng biết giết Bạch Diệc Phi thì có thể dụ Bạch Vân Bằng ra, nhưng cô thấy ai giết hắn chưa?”
“Làm việc thì đừng có bồng bột như vậy. Sẽ có người ra tay, chúng ta không cần thiết phải đích thân động thủ nếu không, không phải ai chịu được sự tức giận của Bạch Vân Bằng”.
“Chỉ cần Bạch Diệc Phi không trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải thì những người ở thủ đô sẽ mất sạch kiên nhẫn mà ra tay, đến lúc đó chúng ta làm ngư ông đắc lợi, không tốt hơn à”
Ngươi phụ nữ khựng lại, lập tức hiểu ra, sau đó lại lo lắng nói: “Chẳng may không có ai ra tay thì sao?”
“Không thể nào”, người đàn ông cười khẩy: “Sẽ có người làm”.
“Tại sao?”, người phụ nữ không hiểu. Dù sao ông ta cũng đã nói là không phải ai cũng chịu được sự giận dữ của Bạch Vân Bằng.
Người đàn ông nhếch mép: “Bởi vì một khi Bạch Vân Bằng có thêm một lá bùa hộ thân thì bọn họ càng khó ra tay”.
…
Lúc Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì anh vẫn nằm tại chỗ cũ. Chiếc ghế nằm, chiếc bàn, ly trà vẫn còn đấy, nhưng hai người kia thì đã không thấy đâu.
“Đệt!”
Bạch Diệc Phi căm tức đập bàn, nước trong ly trà lập tức rơi ra ngoài, chảy đến mép bàn.
Anh cho rằng đã uống thuốc giải thì sẽ không trúng độc nữa nhưng cuối cùng vẫn trúng chiêu, còn không hỏi được cái mẹ gì!
Anh uất hận một lúc rồi quay về sảnh.
Lý Tuyết thấy anh quay về, lại không thấy Chu Khúc Nhi đâu thì căng thẳng: “Khúc Nhi đâu?”
Bạch Diệc Phi áy náy: “Bị người đưa đi rồi, tạm thời không sao, anh…”.
“Anh không sao chứ? Có bị thương không?”, Lý Tuyết càng lo lắng cho Bạch Diệc Phi.