Lưu Hiểu Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Đừng tưởng tôi là con ngốc, ở đây là quán bar, không phải là quán ăn!”
Người đàn ông nghe thấy như vậy thì sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, hóa ra Lưu Hiểu Anh đã hiểu lầm, vì thế nên cười giải thích: “Cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, có quán ăn nào còn mở nữa không?"
Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm: “Cô yên tâm, quán bar này là do bạn tôi mở, gần đây mới thêm vài món mới, còn có hải sản nướng, đảm bảo cho cô ăn một bữa no”.
Lưu Hiểu Anh nhìn sắc mặt nghiêm túc của người đàn ông, cô chăm chú quan sát kĩ biểu cảm của gã ta, nhưng không phát hiện ra điều bất thường gì, vì thế có chút dao động.
Nhưng gã ta chỉ là một người đàn ông xa lạ, vậy mà lại muốn mời một cô gái không quen đi ăn cơm, xã hội bây giờ còn có người tốt như vậy sao?
Vì vậy Lưu Hiểu Anh trực tiếp hỏi: “Anh muốn chơi tôi đúng không?”
Lưu Hiểu Anh hỏi quá trực tiếp, người đàn ông sửng sốt rồi cười ngượng nói: “Quả thật cô là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp, đúng là tôi có ý nghĩ như vậy với cô, nhưng cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc cô”.
“Tôi theo đuổi cô cũng giống như người đàn ông theo đuổi một cô gái, bây giờ chỉ là mời ăn một bữa cơm thôi, sau này sẽ làm quen dần".
Lưu Hiểu Anh thấy người đàn ông nói chân thành như vậy, sau khi suy nghĩ một lát cuối cùng cũng gật đầu.
Sau đó Lưu Hiểu Anh cùng người đàn ông tới quán bar, người trong quán bar không nhiều, chỉ có phục vụ và hai ba bàn khách.
Người đàn ông mang Lưu Hiểu Anh tới một cái bàn trống, rồi nói với cô ta: “Cô đợi một chút, tôi đi gọi đồ uống”.
Lưu Hiểu Anh gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm gã ta.
Người đàn ông đi tới quầy rượu rồi nói với gã pha chế cái gì đó, Lưu Hiểu Anh nhìn thấy ánh mắt của gã pha chế lướt qua đây.
Lúc đó Lưu Hiểu Anh không khỏi cau mày, bởi vì ánh mắt của tên đó khiến cô ta cảm thấy không thoải mái, đó là ánh mắt đê tiện, bỉ ổi.
Lưu Hiểu Anh chỉ chú ý tới gương mặt của hai người đó, mà không chú ý tới ly nước uống gã pha chế đưa cho người đàn ông, miệng cốc đã bị tên đó ấn nhẹ lên.
....
Không lâu sau, một nhân viên phục vụ mang lên một đĩa thịt chiên nhỏ.
Lưu Hiểu Anh quả thật rất đói, cô ta không kiêng dè gì nữa, lập tức cầm đũa lên gắp miếng thịt bỏ vào miệng.
Người đàn ông cầm ly nước đi tới trước mặt cô ta: “Cứ ăn từ từ, không ai tranh với cô đâu, cẩn thận kẻo nghẹn”.
Bây giờ Lưu Hiểu Anh cũng không để ý nhiều, cô ta đưa tay nhận đồ uống người đàn ông đưa tới rồi uống một ngụm lớn.
Sau khi ăn xong thì Lưu Hiểu Anh tùy tiện nói một tiếng: “Cảm ơn”.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô ta, cứ thế nhìn Lưu Hiểu Anh ăn.
Chỉ trong chốc lát Lưu Hiểu Anh đã ăn sạch một đĩa thịt chiên nhỏ.
Bây giờ Lưu Hiểu Anh mới thấy bản thân sống lại một chút, cuối cùng cũng không vội vàng như lúc nãy nữa, sau đó cô ta lau miệng rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông chú ý tới ánh mắt của Lưu Hiểu Anh, gã ta cười dịu dàng: “Sao vậy?”
Lưu Hiểu Anh ngượng ngùng nói: “Có, có thể gọi thêm một đĩa nữa không?”
Người đàn ông nghe thấy cô ta nói vậy thì cười phá lên, sau đó gật đầu: “Đương nhiên có thể”.
Người đàn ông lại gọi cho Lưu Hiểu Anh một đĩa thịt chiên nữa.
Lần này Lưu Hiểu Anh ăn ý tứ hơn một chút, không tùy tiện nhét vào miệng nữa, sau khi ăn mấy miếng thì cô ta cầm cốc nước lên nói với người đàn ông: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh”.
Người đàn ông cầm ly rượu của mình lên cụng ly với cô ta, rồi cười nói: “Vậy cô phải nhớ tôi tên là Đoạn Hằng”
Lưu Hiểu Anh nghe xong thì theo phép lịch sự cũng nói tên của mình, nhưng cô ta giấu họ thật: “Gọi tôi là Lưu Anh”.
“Lưu Anh?”, Đoạn Hằng lặp lại lần nữa, sau đó cười nói: “Thật dễ nghe, hơn nữa còn rất hợp với tên tôi nữa!”
Lưu Hiểu Anh: “...”
Cái tên Đoạn Hằng với Lưu Anh hợp nhau chỗ nào chứ?
Lưu Hiểu Anh lại cầm đũa gắp mấy miếng, sau đó nói với Đoạn Hằng: “Sao anh lại không ăn?”
Đoạn Hằng cười xấu xa: “Bởi vì tôi muốn để dành bụng ăn cô”.
“Cái gì?”, Lưu Hiểu Anh kinh ngạc.
Khi nhìn thấy nụ cười hiện giờ của Đoạn Hằng thì cô ta lập tức cảm thấy không đúng, cùng lúc đó trong mắt Đoạn Hằng xuất hiện vẻ khác lạ khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.
Sau đó cô ta đột nhiên cảm thấy choáng váng, cả người lắc lư.
Lưu Hiểu Anh còn cảm thấy toàn thân vô lực, muốn ngất đi nhưng không thể ngất đi được, điều này khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Lúc này cô ta cuối cùng cũng nhận ra hoàn cảnh của bản thân, cả người không còn chút sức nào, cô ta trừng mắt nhìn Đoạn Hằng: “Đồ đê tiện! Không ngờ lại bỏ thuốc vào trong nước!”
Đoạn Hằng cười nhếch mép, gã ta đứng dậy đi tới sau lưng Lưu Hiểu Anh, sau đó khom người xuống sát bên tai Lưu Hiểu Anh nói: “Có một câu tôi không nói dối cô, rằng cô là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp”.
“Kỳ thật tôi rất băn khoăn, một cô gái xinh đẹp như cô ở khu số 4 mà lại không biết ngụy trang một chút”.
“Nhưng nhìn bộ dạng cô như vậy thì tôi lập tức biết cô chính là cô gái vô cùng đơn thuần”.
“Không sao, rất nhanh thôi dưới sự dạy dỗ của tôi thì cô sẽ trở thành một con đàn bà dâm loạn, lẳng lơ”.
Lưu Hiểu Anh trợn tròn hai mắt.
…
Lưu Hiểu Anh vô cùng hoảng sợ.
Lúc này khách ở ba bàn bên cạnh đều đứng dậy đi về phía họ, đồng thời trên mặt bọn chúng mang theo nụ cười khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Đến cả gã pha chế cũng từ quầy rượu đi tới.
Bọn chúng tổng cộng có 6 người, cả đám mang Lưu Hiểu Anh lên một phòng ở trên tầng 2.
Lưu Hiểu Anh mặc dù cơ thể vô lực, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, vì vậy cô ta rất rõ ràng tiếp theo bản thân sẽ phải trải qua việc gì.
Lúc này Lưu Hiểu Anh càng hoảng loạn hơn, cũng càng sợ hãi hơn. nguồn Tamlinh247.com
Mặc dù cô ta rất hoang mang, rất sợ hãi, nhưng cô ta nhất quyết không chịu khuất phục, vì vậy cô ta cố gắng để cho bản thân bĩnh tĩnh lại.
Lưu Hiểu Anh bị bọn chúng vứt lên giường, cô ta lập tức mở miệng nói: “Xin các anh có thể cho tôi một chút thời gian được không? Tôi biết hôm nay tôi chạy không thoát, vì vậy có thể cho tôi chút thời gian để tôi chuẩn bị tốt tâm lý”.
“Chuẩn bị tốt tâm lý thì tôi cũng có thể phối hợp với các anh tốt hơn, không phải sao?”
Là một người đàn ông, đương nhiên sau khi nghe thấy câu này sẽ càng thêm kích động, trong đầu xuất hiện toàn mấy thứ hạn chế độ tuổi.
Trong đó có một người đàn ông không khống chế được mà trực tiếp bổ nhào lên người Lưu Hiểu Anh, tên đó vội vàng nói: “Trì hoãn cái đéo gì, tao không nhịn được nữa rồi”.
Lưu Hiểu Anh bị dọa run lẩy bẩy, trong lòng nghĩ phải liều mạng giãy giụa, nhưng cả người hoàn toàn không có một chút sức lực nào, đến cả nhấc tay lên cũng không nổi.
Lúc này gã pha chế rượu đập lên người gã béo: “Thằng béo, đứng dậy trước đã".
Gã béo dường như rất kiêng dè gã pha chế, vừa nghe thấy thế đã đứng dậy khỏi người Lưu Hiểu Anh, tuy vậy gã ta vẫn cố nói một câu: “Người đẹp như vậy còn chờ cái gì nữa?”
Gã pha chế nhìn Đoạn Hằng, Đoạn Hằng cười nói: “Cho cô ấy chút thời gian, đừng để tới lúc đó không phối hợp lại giống như hiếp xác chết thì chơi sẽ không vui”.
Lưu Hiểu Anh hít sâu, đột nhiên cô ta hỏi: “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Đoạn Hằng không khỏi nhếch mày: “Lại còn biết hút thuốc nữa à".
Vừa nói gã ta vừa lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, rồi rút ra một điếu đưa cho Lưu Hiểu Anh, thuận tiện giúp cô ta châm lửa: “Phụ nữ hút thuốc luôn có một loại vẻ đẹp hoang dã, chơi sẽ rất hăng, tôi thật sự càng ngày càng mong đợi đấy".
Lưu Hiểu Anh không biết hút thuốc, nên sau khi hít một hơi thì cô ta lập tức bị sặc, ho không ngừng.
“Ha ha ha...”
Sáu người nhìn thấy bộ dạng cô ta như vậy thì đều cười phá lên.
Đoạn Hằng ngồi xuống bên giường cạnh Lưu Hiểu Anh, gã ta vuốt ve đùi cô ta: “Nếu như cô có thể chuẩn bị tâm lý thì đương nhiên là rất tốt, tới lúc đó cô có thể cảm nhận được càng nhiều khoái cảm hơn, đúng không?”
“Nói trước với cô, người ở khu 4 bị mấy anh em tôi nhìn trúng thì không có khả năng chạy thoát đâu, dù hôm nay không bỏ thuốc cô thì cô cũng thoát được”.
“Vì vậy cô phải chuẩn bị tốt tâm lý, đằng nào cũng chạy không thoát thì chi bằng chơi hết mình, đúng không?”
Lưu Hiểu Anh lại hút một hơi, lần này cô ta nhịn xuống cảm giác muốn ho, sau đó bình tĩnh nói: “Các anh đã làm hại rất nhiều cô gái rồi hả? Người nhà của họ không quan tâm sao?”
“Ha ha...”
Câu hỏi này của Lưu Hiểu Anh khiến sáu tên đàn ông không nhịn được cười phá lên.
Đoạn Hằng cũng cười theo, sau đó gã ta kiêu căng nói: “Ở khu 4 này người dám động đến tôi không có mấy người đâu”.
“Bớt mấy lời thừa thãi đi, nhìn qua là biết cô ta đang muốn kéo dài thời gian, ở địa bàn của bọn tao thì không ai có thể cứu được mày đâu!”, gã béo chen mồm vào nói.
Lưu Hiểu Anh lại hút thêm một hơi, sau đó thở ra một ngụm khói, cô ta nói: “Quả thật không có ai đến cứu tôi”.
- ------------------