Bạch Diệc Phi vừa mới nói xong, hơi thở biến đổi, mái tóc dần dần bạc trắng, cặp mắt cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ tươi.
Mạnh Kình nhìn thấy sự biến đổi của Bạch Diệc Phi thì kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt: "Anh..."
Bạch Diệc Phi đột nhiên bật cười, nói với Mạnh Kình: "Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu đi".
Mạnh Kình lập tức bày ra tư thế đối nghịch, chuẩn bị đón nhận đòn tấn công của Bạch Diệc Phi.
Ngay khi Mạnh Kình nghĩ rằng Bạch Diệc Phi sẽ tấn công mình, nhưng Bạch Diệc Phi chỉ giẫm chân bay lên như một viên đạn, nhanh chóng vượt qua Mạnh Kình, hướng lên đỉnh núi.
Mạnh Kình há hốc mồm tại chỗ.
"Mẹ nó..."
Đứng ở chỗ này nghe anh lảm nhảm mãi, cuối cùng còn chuẩn bị đánh đấm các thứ, cứ tưởng rằng Bạch Diệc Phi sẽ đánh trực tiếp nhưng không ngờ anh lại bỏ chạy mất tiêu rồi!
Mạnh Kình ngơ ngác hồi lâu.
Còn Bạch Diệc Phi, bây giờ anh chỉ có một mục tiêu, đó chính là lên núi, chỉ cần có thể lên núi, muốn làm cách nào cũng được, cứ lên đến nơi rồi tính tiếp.
Mạnh Kình cảm thấy mình bị Bạch Diệc Phi chơi một vố nên cực kỳ cay cú.
"Mẹ kiếp!", Mạnh Kình chửi một tiếng rồi xoay người đuổi theo.
Bởi vì Bạch Diệc Phi đã chạy trước, còn Mạnh Kình lại ngơ ngác tại chỗ một hồi lâu cho nên tạm thời không đuổi kịp Bạch Diệc Phi, vì vậy có thể nhìn thấy cảnh tượng hai con người một trước một sau rượt đuổi băng băng trên con đường lên núi.
Đuổi bắt một hồi, trong lòng Mạnh Kình càng ngày càng cảm thấy khiếp sợ, tốc độ của Bạch Diệc Phi quá nhanh, hoàn toàn không giống với trình độ của cao thủ hạng ba.
Tốc độ hiện tại của anh tương đương với một cao thủ hạng nhất, lẽ nào anh đã trở thành cao thủ hạng nhất rồi sao?
Không, không thể nào!
Có thể thằng ranh này chỉ được mỗi cái chạy nhanh?
Trong chốc lát, hai người cũng lên tới sườn núi, Mạnh Kình muốn ngăn cản Bạch Diệc Phi lên núi, mắt thấy Bạch Diệc Phi chỉ còn nửa đoạn nữa là tới nơi, ánh mắt Mạnh Kình lạnh lẽo, hung hăng cắn vào đầu lưỡi của mình.
Cơn đau ở đầu lưỡi truyền đến càng kích thích tiềm năng trong người của anh ta, đồng thời đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn nhiều, tốc độ cả người tăng lên hẳn một bậc.
Cuối cùng, khi sắp lên tới đỉnh núi anh ta cũng đuổi kịp Bạch Diệc Phi, sau đó anh ta chạy nhanh về phía trước rồi bẻ gãy một nhánh cây, ném về phía của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi có thể cảm nhận được sự nguy hiểm ở phía sau, nhưng anh vẫn mải miết chạy về phía trước, thậm trí anh còn không thèm né tránh nên cứ như vậy bị ném trúng.
Sau lưng Bạch Diệc Phi bị một nhánh cây đâm trúng, nhánh cây phóng ra như tên bắn cắm thẳng vào cơ thể của anh, cơn đau dữ dội từ sau lưng truyền tới khiến anh vô thức cau mày.
Nhưng anh vẫn không giảm tốc độ mà càng lao lên đỉnh núi nhanh hơn.
Bạch Diệc Phi biết rõ bản thân đánh không lại Mạnh Kình, cho nên không cần lãng phí thời gian với anh ta.
Hơn nữa anh suy đoán, sở dĩ Mạnh Kình chỉ ngăn cản anh ở dưới chân núi mà không phải là sườn núi, có thể là do anh ta có chút lo ngại trên đỉnh núi.
Vì vậy, anh chỉ cần cố gắng lao lên đỉnh núi thì có thể dễ dàng vượt qua cửa ải Mạnh Kình này.
...
Trên đỉnh núi.
Hoàng hôn dần buông, mặt trời rực rỡ như lòng đỏ trứng gà chẳng mấy chốc mà lặn theo đường chân trời để rồi nhường chỗ cho màn đên lên ngôi.
Lưu Hiểu Anh ngồi dựa lưng dưới gốc cây đại thụ, hai tay tự ôm lấy đầu gối của mình, ngẩn ngơ nhìn ngắm chiều tà.
Lương Ngọc vẫn xuất hiện bên cạnh Lưu Hiểu Anh giống như mấy ngày trước, cô ta cũng trông về ánh chiều tà phía xa, tự giễu cợt nói: "Sắp hết thời gian rồi mà anh ấy vẫn chưa tới, cô từ bỏ đi".
Lưu Hiểu Anh nghe thấy những lời này, trong lòng đau đớn tựa như bị hàng ngàn cây kim châm chích, nhưng trên mặt cô ta lại không có biểu cảm gì, chỉ hờ hững nói: "Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ đến".
"Bây giờ mạnh miệng thì có ích gì?", Lương Ngọc cười nhạo: "Tuy ngoài mặt cô không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô".
"Chỗ này có thể nhìn thấy đường lên, cô luôn luôn ngồi ở đây trông về con đường ấy, cô đã nhìn nó liên tục hơn một tiếng rồi".
"Thời hạn không còn bao lâu, số lần cô nhìn nó càng nhiều, còn chưa tới hai phút mà cô đã nhìn bảy tám lượt rồi!"
"Cho nên cô đừng tự lừa gạt chính mình, trong lòng cô thật sự mong anh ấy tới".
"Cô nên từ bỏ hy vọng đi", Lương Ngọc nói xong liền ngồi xuống an ủi Lưu Hiểu Anh.
Trong lòng Lưu Hiểu Anh chợt nhói một cái, mặc dù bên ngoài vẫn không lộ ra cảm xúc gì nhưng bên trong ánh mắt đã tràn ngập bi thương tột độ.
"Từ lúc cô nói với Lý Tuyết về chuyện này, tôi đã biết anh ấy sẽ không bao giờ đến", Lương Ngọc thản nhiên nói: "Chắc chắn người đàn ông nào cũng sẽ chọn đứng về phía vợ của mình".
"Huống chi bây giờ Lý Tuyết còn đang mang thai".
Mặc dù vẻ mặt Lưu Hiểu Anh tỏ ra thờ ơ nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót lạ thường.
Hơn nữa trong lòng cô ta biết rõ, Lý Tuyết mang thai không phải là lý do khiến Bạch Diệc Phi không đến, bởi vì cô ta biết rõ Lý Tuyết vốn không thể mang thai nhưng Bạch Diệc Phi vẫn chọn ở bên Lý Tuyết.
Lương Ngọc cười nhạt nói: "Cô không cam lòng cũng nhưng cũng đừng tự lừa mình dối người nữa".
"Vậy còn cô thì sao?", Lưu Hiểu Anh hỏi.
Lương Ngọc ngập ngừng không lên tiếng.
Đột nhiên bầu không khí trở nên yên tĩnh và căng thẳng đến lạ thường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Ngọc đỏ bừng lên vì tức giận.
"Thích một người thì có gì là sai", Lưu Hiểu Anh nhẹ giọng nói.
Lương Ngọc đang nổi giận nhưng vì nghe lời này mà nói không lên lời.
Lưu Hiểu Anh còn nói: "Cô và tôi giống nhau, chúng ta đều không cam lòng, biết rõ anh ấy sẽ không tới, cớ sao vẫn chờ đợi ở đây đến phút giây cuối cùng?"
Lương Ngọc nghe vậy, cũng không nhịn được nữa, giận dữ hét lên: "Không! Tôi không thích Bạch Diệc Phi, tôi không thích anh ấy!"
Lưu Hiểu Anh nhìn cô ta như vậy, bất đắc dĩ thở dài một cái.
"Cô... cần gì phải lừa mình dối người như thế?", Lưu Hiểu Anh nhìn cô, lạnh lùng nói: "Cô vốn không lừa được trái tim mình, cô thật lòng thích anh ấy!"
Dứt lời, Lương Ngọc hung hãn trợn mắt nhìn Lưu Hiểu Anh, thậm chí trong mắt còn lóe lên một tia sát ý.
Lưu Hiểu Anh có thể cảm nhận được sát khí của Lương Ngọc, điều này cũng cho thấy những lời cô ta nói đều đúng, cô ta vạch trần Lương Ngọc nên Lương Ngọc mới thẹn quá hóa giận.
Nhưng điều này đã nằm trong dự đoán của cô ta bởi vì đây chính là điều cô ta mong muốn.
Lương Ngọc nổi dã tâm giết chết cô ta, chỉ cần cô ta chết thì mọi chuyện đều được giải quyết.
Cô ta cũng không cần trở thành gánh nặng cho Bạch Diệc Phi, cũng không cần phải đấu tranh tư tưởng làm sao đối mặt với Lý Tuyết, thà chết trăm lần còn hơn phải suy nghĩ về mối quan hệ phức tạp của bọn họ.
Lưu Hiểu Anh từ từ nhắm hai mắt.
Lương Ngọc siết chặt nắm đấm, dường như đã đạt đến cực hạn, chuẩn bị xuống tay.
Đúng lúc đó, một tiếng gió nhanh như xé đột nhiên vụt qua.
Ngay tức khắc, một bóng người nhanh chóng từ dưới núi lao lên, tốc độ quá nhanh nên kéo theo mấy cành cây bên đường cũng đung đưa theo.
Bạch Diệc Phi trực tiếp xuất hiện trước mặt Lưu Hiểu Anh và Lương Ngọc.
Lúc đó, tấm lưng anh đã bị máu nhuộm đỏ, vết máu vẫn còn vương trên khóe miệng, tóc tai rối bời, thở hổn hển, trông cực kỳ nhếch nhác.
Nhưng vẻ mặt anh không hề tỏ ra đau đớn, mà thay vào đó là nụ cười, anh cười thật rạng rỡ.
Lưu Hiểu Anh và Lương Ngọc đều sững sờ.
Họ cho đều cho rằng Bạch Diệc Phi sẽ không tới.
Nhưng, giây phút cuối cùng anh lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Hình bóng Bạch Diệc Phi in dấu ở dưới ánh chiều tà khiến cho người khác cảm thấy thật sự rung động.
Hai người bọn họ ngơ ngác nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn Lương Ngọc, khẽ cười, sau đó tiến lên phía trước một bước.
Lương Ngọc hoàn hồn, giống như bị hù dọa, vội lùi lại phía sau.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, thậm chí còn đưa cả tay ra.
Lương Ngọc cho rằng Bạch Diệc Phi muốn tấn công, trong tiềm thức muốn phản kháng nhưng lại phát hiện Bạch Diệc Phi không hề có ý tấn công mình nên cảm thấy cực kỳ sửng sốt.
Bạch Diệc Phi giơ tay xoa nhẹ mái tóc của Lương Ngọc, giống như một người anh trai cưng chiều cô em gái bé bỏng của mình: "Sư muội, anh đến rồi".
Lương Ngọc nghe những lời này, không biết tại sao mà nước mắt cứ thế tuôn rơi.