Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngõ này là đường nhất định phải đi qua để đến con phố đối diện. Vì trời tối mà chỉ có mấy cái đèn đường vẫn chưa hỏng chiếu sáng, thế nên có chút âm u.

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có bóng người đang ngồi ở đó nên hai người lập tức dừng bước chân.

Liễu Chiêu Phong nhìn kỹ rồi thốt lên: “Cảnh sát Tần?”

Tần Hoa quay đầu lại, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất. Anh ta dùng chân dập lửa rồi hỏi: “Sao trùng hợp vậy?”

Trong lòng Tiêu Vinh Đào đang giận Tần Hoa vì bắt tay với Bạch Diệc Phi, nhưng khi nhìn thấy anh ta mặc thường phục thì lại có tâm tư khác.

“Sao muộn thế này mà cảnh sát Tần lại hút thuốc trong con ngõ nhỏ này?”, Tiêu Vinh Đào vô thức hỏi.

Tần Hoa nói: “Tan làm rồi thì giờ tôi không còn là cảnh sát Tần nữa”.

“Ố?”, Tiêu Vinh Đào và Liễu Chiêu Phong đều vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Vinh Đào lúc này mới phản ứng lại, mừng thầm: “Nói như vậy thì hiện giờ bất luận xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến thân phận cảnh sát của anh sao?”

Liễu Chiêu Phong liếc nhìn Tiêu Vinh Đào một cái, dường như hiểu gã muốn làm gì nên do dự một lát và không nói gì.

Tần Hoa nhìn hai người này, khóe miệng lộ ra ý cười thâm sâu: “Anh nói đúng, hiện giờ tôi chỉ là người bình thường, xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng đều không liên quan đến thân phận cảnh sát nữa”.

Vì ánh đèn quá tối nên Tiêu Vinh Đào không chú ý đến nụ cười của Tần Hoa mà chỉ cười khì khì hai tiếng, nói: “Nói như vậy thì tôi đánh anh một trận thì không được coi là đánh người thi hành công vụ chứ?”

“Không”, Tần Hoa đáp.

“Ha ha…Vậy thì đừng trách tôi không khách khí nhé”, nói xong sắc mặt Tiêu Vinh Đào dữ tợn đi lại rồi đấm một cái lên bụng của Tần Hoa.

Lực của cú đấm này không quá mạnh, vì nó còn mang theo ý thăm dò nữa. Ngộ nhỡ Tần Hoa đổi giọng nói mình hành hung anh ta thì gã vẫn có thể lấy cớ nói là chẳng may va chạm nhẹ thôi chứ không gây thương tích.

Tần Hoa bị đánh một cái, không ảnh hưởng gì quá lớn mà chỉ nhìn Tiêu Vinh Đào rồi cười nói: “Muốn đánh nhau hả?”

Tiêu Vinh Đào thấy Tần Hoa không nhắc đến chuyện hành hung cảnh sát nên lại to gan hơn, nói: “Đúng vậy, ai bảo anh làm tôi thấy bực, đánh anh thì đã làm sao? Có bản lĩnh thì anh đánh trả đi”.

“Đây là anh nói đấy nhé”, Tần Hoa cười lạnh nói.

“Bụp” một tiếng, Tiêu Vinh Đào bị Tần Hoa đá sấp xuống đất.

Tiếp đó, mông Tần Hoa ngồi lên bụng Tiêu Vinh Đào, lắc lư vài cái. Sau đó lại “bốp, bốp, Tiêu Vinh Đào bị tát cho vài cái nữa. Khuôn mặt vốn chưa hồi phục lại giờ lại sưng vù hơn.

“Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”, Tiêu Vinh Đào đau không tả nổi, mặt sưng vù đau vẫn chưa đỡ bây giờ lại bị thêm nên khiến gã đau đến nỗi suýt khóc.

Tần Hoa vẫn chưa dừng động tác, nói thêm: “Bộ dạng này của anh mà muốn đánh nhau với tôi hả? Tôi là người mà anh có thể đánh sao? Hả?”

Liễu Chiêu Phong ở bên cạnh thấy vậy thì đột nhiên phát hiện ra, Tần Hoa không chỉ đơn giản đứng ở đây hút thuốc mà là cố ý đợi bọn họ để dạy cho họ một bài học. Còn tên ngốc Tiêu Vinh Đào lại còn lên trước đánh người ta nữa.

Nhận ra điều này, Liễu Chiêu Phong xoay người chạy. Gã nghĩ Tần Hoa sau khi đánh xong Tiêu Vinh Đào thì chắc chắn người tiếp theo sẽ là mình.

Tần Hoa nhìn thấy động tác đó của Liễu Chiêu Phong nên bước mấy bước về phía trước rồi bay lên, một chân đá vào sau lưng của Liễu Chiêu Phong.

Liễu Chiêu Phong loạng choạng vài cái rồi ngã nhào trên đất.

Tần Hoa bước lại lật người Liễu Chiêu Phong lại rồi tiếp tục ngồi lên.

“Bốp, bốp…”.

“A! Cảnh sát Tần, anh như này là đánh nhau đấy nhé…”, mặt của Liễu Chiêu Phong cũng bị tát cho đau đớn.

Tần Hoa quát: “Đầu anh có vấn đề à? Ai đánh nhau? Anh đánh tôi chưa? Chỉ là tôi đánh anh thôi mà”.

Liễu Chiêu Phong muốn thổ huyết quá đi. Chưa từng gặp cảnh sát nào không biết liêm sỉ như này.

“Cảnh sát, anh là cảnh sát mà lại biết luật phạm luật. Anh…”.

“Im miệng ngay”, Tần Hoa lại tát tiếp: “Hiện giờ tôi chỉ là Tần Hoa chứ không phải là cảnh sát”.

Liễu Chiêu Phong vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Tần Hoa không cho gã cơ hội mà tốc độ tát càng lúc càng nhanh. Nhưng trong lúc Tần Hoa định đứng lên đá Liễu Chiêu Phong thì đằng xa truyền lại âm thanh xé trời, đồng thời còn có thứ gì đó bắn về phía anh ta.

Tần Hoa nheo mắt lại, mau chóng đứng lên rồi cong người một cái tránh được thứ bắn đến đó.

Thứ đó cắm vào tường ở ngay sau Tần Hoa. Anh ta nghiêng đầu nhìn thì đó là một con dao.

Đồng thời lúc này, một người mặc áo đen xuất hiện trong ngõ đứng trước mặt Liễu Chiêu Phong rồi kéo gã đứng lên.

“Anh Liễu, xin lỗi, tôi đến muộn”.

Sau khi Liễu Chiêu Phong nhìn thấy người mặc áo đen đó thì thần sắc cũng thả lỏng hơn, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Ông chủ bảo tôi đến”, người áo đen đó đáp.

Liễu Chiêu Phong gật đầu rồi sầm mặt nhìn về phía Tần Hoa, nói: “Đánh hắn đi”.

Người áo đen đó gật đầu, sau đó nhanh chóng lao lại khi Tần Hoa vẫn chưa kịp phản ứng.

Tần Hoa ánh mắt ác độc lập tức phản kháng lại nhưng tốc độ ra tay của người áo đen đó quá nhanh, Tần Hoa chỉ kịp dùng hai tay để đỡ. Nhưng lực của người đó quá lớn khiến anh ta không khỏi lùi về sau rồi bị đè lên vách tường.

“Bụp”, người áo đen ấn Tần Hoa lên tường. Anh ta thấy lưng mình đau buốt nhưng anh ta cũng không phải người dễ bắt nạt.

Lúc này, Tiêu Vinh Đào cũng từ dưới đất bò dậy, đứng lên cạnh Liễu Chiêu Phong, có chút hiếu kỳ: “Anh Liễu, đây là người của anh à?”

Liễu Chiêu Phong không đáp lại mà nói với Tần Hoa: “Hôm nay gặp tôi thì coi như anh đen đủi rồi. Anh ta là cao thủ đấy, muốn đánh tôi hả, vậy phải xem anh có thực lực đó không đã”.

Tiêu Vinh Đào cũng không để ý đến thái độ của Liễu Chiêu Phong mà hống hách nói với Tần Hoa: “Ha ha… Tần Hoa! Còn muốn đánh bọn tôi hả, bây giờ thì đánh kiểu gì đây?”

“Nghe thấy gì chưa, đây là cao thủ đấy, anh đợi bị ăn đòn đi”.

Liễu Chiêu Phong lại nói với người áo đen: “Đừng đánh chết, anh ta là cảnh sát đấy, chết là không dễ xử lý đâu”.

Người áo đen đáp lại một tiếng rồi chuẩn bị ra tay.

Lúc này, Tần Hoa đột nhiên ra tay giãy ra khỏi khống chế của người áo đen, sau đó nhanh chóng ra nắm đấm. Người áo đen đó không kịp nhìn rõ, phần bụng lúc này đã bị lĩnh một đòn rồi. Người này kêu lên một tiếng, không đợi hắn phản ứng lại, Tần Hoa lại ra tay tiếp.

Tần Hoa nâng đầu gối thụi vào bụng của người áo đen rồi đó bay lên, một con dao đâm trực tiếp vào cổ của người áo đen. Tiếp đó anh ta lại xoay tròn, người áo đen bị xoay theo rồi nằm sấp trên đất.

Người áo đen đó lại kêu lên, đang định đứng lên thì chân của Tần Hoa đã giẫm lên lưng hắn khiến hắn không cử động được.

Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào ban nãy còn đắc ý, giờ đây đều đờ người ra, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ.

Chỉ mấy động tác đơn giản trong mười mấy giây, thế cục đã hoàn toàn bị đảo ngược.

Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào cảm thấy khó tin, đều đặt câu hỏi: “Làm sao có thể như thế được?”

Người đàn ông áo đen là cao thủ, vậy thì đơn giản bị đối phương đánh sấp xuống đất, mà còn không vực dậy được?

Thân thủ mà Tần Hoa đánh họ ban nãy và bây giờ như hai trạng thái khác nhau vậy.

Đây… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Tần Hoa giẫm người áo đen ở dưới chân, hai mắt lạnh lùng quét nhìn Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào, nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt họ thì không khỏi bật cười thành tiếng.

Chưa bao giờ anh ta nói với người khác, anh ta là truyền nhân của Bát cực quyền. Thân thủ của anh ta chưa bao giờ bị bại lộ, kể cả là Bạch Diệc Phi thì anh ta cũng chưa nói cho biết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK