Vòng đầu tiên kết thúc, trời cũng tối dần, mọi người nhanh chóng đến nhà hàng.
Lúc này ở một phòng nghỉ ngơi trong khoang thuyền, căn phòng lờ mờ không có đèn, chỉ có ánh sáng xanh của bốn màn hình, đối diện với màn hình là một cái ghế sô pha, trên ghế sô pha có vài người ngồi.
Một người đang nhìn vào màn hình lạnh lùng nói: "Trước mắt xem ra Bạch Diệc Phi có khả năng giành chiến thắng".
"Nếu không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì Bạch Diệc Phi căn bản không có phần thắng”, một người khác hừ lạnh nói.
Vừa dứt lời thì một giọng khác lại vang lên: "Diệp Hoan thắng thì Bạch Diệc Phi mới là con mồi có giá trị, còn không thì..."
"Vậy cũng chưa chắc", có người phản bác nói: "Không chừng còn có thay đổi".
"Có ý gì hả?"
"Bạch Diệc Phi làm chủ tịch liên minh doanh nghiệp, thì hắn ta sẽ được liên minh doanh nghiệp ở thủ đô bảo vệ, nếu thế kẻ đứng sau muốn ra tay cũng phải suy nghĩ thật kỹ mới được!"
"Nếu đúng là thế thì kẻ phía sau chắc chắn sẽ không để cho Bạch Diệc Phi thắng!"
"Cho nên… bọn chúng sẽ sớm hành động!"
...
Một bên khoang nghỉ ngơi khác trên thuyền.
Diệp Hoan cùng Liễu Chiêu Phong ngồi chung một bàn, ánh mắt Diệp Hoan thâm trầm: "Khi bắt đầu anh đã không có ý định muốn hợp tác với tôi?"
"Nếu như tôi hợp tác với anh thì có phải hôm nay kết cục của tôi sẽ càng thảm hơn không", Liễu Chiêu Phong cười xòa một tiếng, gã lại nói: "Cũng may là thế, nếu không đợi đến khi anh bỏ rơi tôi rồi, thì có phải tôi sẽ chẳng có gì không?"
Diệp Hoan hừ lạnh: "Anh biết chuyện của Từ Văn và Dịch Dung Lý".
Người giả mạo Trần Hạo trước đó chính là Dịch Dung Lý, lúc Bạch Diệc Phi khống chế được hắn ta thì thái độ Liễu Chiêu Phong nhìn người giả mạo đó rất khác thường, giống như là có quen biết, hơn nữa còn mang theo vẻ tức giận.
Lúc đó Diệp Hoan đã thầm liếc qua, nên mới có kết luận như thế.
Liễu Chiêu Phong không phủ nhận, gã chỉ nhún vai.
Diệp Hoan tiếp tục nói: "Vậy người đứng sau anh thật sự chính là cậu hai nhà họ Bạch, Bạch Khiếu đúng không!"
Bởi vì Dịch Dung Lý và Từ Văn đều là người của Bạch Khiếu, Liễu Chiêu Phong biết họ, điều đó có thể chứng minh Liễu Chiêu Phong là người của Bạch Khiếu.
Liễu Chiêu Phong chỉ trầm mặc, gã không nói gì, xem như đã xác nhận.
Diệp Hoan thấy thế thì trầm giọng nói tiếp: "Nếu là người của Bạch Khiếu, vậy không biết tiếp theo anh định làm gì? Anh đi theo tôi làm gì? Hay là... anh còn có mục đích khác?"
Liễu Chiêu Phong nghe xong thì cười khổ một tiếng, gã không quan tâm, chỉ uống một ngụm trà: "Đi theo anh là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa anh với Bạch Diệc Phi, đáng tiếc thân phận của tôi lại bị anh phát hiện quá sớm".
Diệp Hoan nhíu mày: "Bọn họ đã chết sạch, Bạch Vân Bằng nhất định cũng biết, vậy Bạch Khiếu không kiêng nể gì sao?"
Thái độ Liễu Chiêu Phong rất thản nhiên, gã uống thêm một ngụm trà rồi nói: "Yên tâm, cậu hai sẽ không sao đâu, hơn nữa mọi người đều đã biết chuyện, cậu hai sẽ không ngu ngốc như thế".
"Ý anh là Bạch Khiếu cố ý bảo đám người Dịch Dung Lý lên thuyền, sau đó để lộ thân phận?", Diệp Hoan như nghĩ ra chuyện gì đó, sắc mặt gã lập tức thay đổi.
Liễu Chiêu Phong nhún vai: "Đáng tiếc, chúng ta vẫn thua".
Diệp Hoan xùy một tiếng: "Không, tôi chưa thua, tôi sẽ thắng".
"Chủ tịch Diệp, quá tự tin không tốt đâu", Liễu Chiêu Phong không cho là đúng.
Diệp Hoan không quan tâm, đối với gã chút tài sản trong tay Bạch Diệc Phi chẳng đủ lót dạ, hoàn toàn không so sánh được với gã, vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải này chắc chắn thuộc về gã rồi!
"Chờ xem!"
...
Đợi đến khi Liễu Chiêu Phong rời đi thì Lý Phàm đang chờ ở cửa ra vào nãy giờ mới bước vào: "Chủ tịch Diệp, anh tìm tôi hả".
Diệp Hoan nhìn Lý Phàm đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, gã nói: "Đừng có ngu ngốc mà đi gây chuyện với Bạch Diệc Phi, biết chưa?"
Lúc trước gã tìm tên này cũng chỉ vì muốn để Lý Phàm đối phó với Bạch Diệc Phi, hiện tại xem ra gã thật sự quá đề cao Lý Phàm rồi, khó trách Diệp Ngải hợp tác với Lý Phàm cũng thất bại!
Lý Phàm sững sờ, gã ta không hiểu: "Chủ tịch Diệp, vì sao chứ? Cho dù Bạch Diệc Phi có được tập đoàn Thủy Tinh thì cũng không đấu lại được với anh! Tôi có thể chuyển nhượng Lý Thị lại cho anh nữa!"
"Không cần!", Diệp Hoan nhíu mày: "Nhớ kỹ lời tôi nói, không có chuyện gì nữa thì anh đi ra đi".
"Chủ tịch Diệp…", Lý Phàm còn muốn nói gì đó.
"Cút!"
…
Sau khi rời đi thì vẻ mặt Lý Phàm vô cùng mờ mịt, gã ta không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, Diệp Hoan muốn bỏ rơi gã ta sao?
Ngay cả Diệp Hoan cũng muốn bỏ rơi gã ta, vậy thì gã ta biết làm sao bây giờ? Biết lấy gì mà đấu với Bạch Diệc Phi đây?
Lý Phàm điều khiển xe lăn về phòng mình, gã ta nhìn thấy Liễu Chiêu Phong thì ánh mắt sáng lên, gã ta như nhìn thấy hi vọng.
“Anh Liễu, anh Liễu, xin chờ một chút”.
Liễu Chiêu Phong nghe thấy thế thì quay đầu lại, gã nhìn thấy Lý Phàm thì khinh thường hừ nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục đi.
Lý Phàm lập tức đuổi theo: “Anh Liễu, lúc nãy chủ tịch Diệp nói gì với anh vậy? Hai người muốn đối phó với Bạch Diệc Phi sao?”
Liễu Chiêu Phong dừng lại, gã nghiêng người nhìn Lý Phàm từ trên cao xuống, sau đó nói: "Lý Phàm, đừng tự cho mình thông minh, anh đang nghĩ gì tôi đều biết rõ, đừng cố nhắm vào tôi".
Lý Phàm khựng lại một lúc, sau đó xấu hổ nói: "Anh Liễu nói gì vậy? Dù gì chúng ta cũng là bạn học mà!"
"Đừng nói mấy lời tỏ vẻ thân quen như thế... tôi không dễ làm thân thế đâu", Liễu Chiêu Phong cười lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp: "Chỉ là quân cờ bị vứt bỏ, không có tư cách nói chuyện với tôi!"
"Còn nữa, cậu hai Bạch Khiếu chắc chắn cũng không cần một kẻ ngu xuẩn như anh đâu!", nói xong thì Liễu Chiêu Phong trực tiếp rời đi.
Lý Phàm ngẩn ra tại chỗ, gã ta còn chưa kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, sau đó trái tim lập tức run lên từng hồi, cảm giác hoảng sợ cũng xuất hiện.
Quân cờ? Ngu xuẩn?
"Ha ha..."
Lý Phàm cười đến thê lương, bây giờ gã ta không là cái gì cả, ai cũng ghét bỏ gã ta, ai cũng không muốn tới gần gã ta nữa!
Thế nhưng gã ta thật sự không cam lòng...
...
Trong phòng Bạch Diệc Phi, đám người Bạch Hổ tụ tập lại một chỗ, có cả Vương Lâu ở đó.
Sau khi bước vào thì Vương Lâu nói chuyện về đám người Dịch Dung kia.
Đợi Vương Lâu nói xong thì Bach Diệc Phi khó hiểu hỏi: "Dịch Dung Lý là người của ai? Bọn họ đặc biệt tới giúp đỡ Liễu Chiêu Phong hả? Sao Liễu Chiêu Phong lại biết được những người này?"
Liêu Chiêu Phong là người thành phố Thiên Bắc, nhưng tại sao có thể quen biết được người ở thủ đô? Bọn họ còn giúp đỡ gã nữa?
Vương Lâu thản nhiên trả lời: "Đúng là đến giúp Liễu Chiêu Phong".
Bạch Diệc Phi nhíu mày: "Cậu cũng không biết đó là người của ai à?"
Vương Lâu ừ một tiếng, rõ ràng Vương Lâu và Liễu Chiêu Phong hợp tác với nhau lâu như thế, nhưng cậu ta cũng không biết Dịch Dung Lý là người của ai.
Song Bạch Hổ đột nhiên lên tiếng: "Dịch Dung Lý là người của Bạch Khiếu".
"Cái gì?"
Mọi người trong phòng đều chấn động.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi hiện lên vẻ sắc sảo, anh hừ lạnh một tiếng rồi nở nụ cười: "Nói như vậy thì Liễu Chiêu Phong cũng là người của Bạch Khiếu sao?"
Rõ ràng Dịch Dung còn nguy hiểm hơn Liễu Chiêu Phong, nhưng người đó lại nghe Liễu Chiêu Phong điều khiển, như vậy chứng tỏ bọn họ chỉ nghe cùng một người.
"Đúng là giấu rất kỹ!"
Tới bây giờ Bạch Diệc Phi vẫn cho rằng Liễu Chiêu Phong hợp tác với Vương Lâu đối phó anh từ sau khi Liễu Thị vỡ nợ, nhưng anh đã sai rồi, sau lưng gã còn một kẻ nữa!
Bây giờ nghĩ lại thì tất cả mọi chuyện đều thông suốt.
Lúc trước tin Long Linh Linh mất tích là do Bạch Khiếu nói cho anh biết, mà người dùng roi đánh Long Linh Linh là do chính Liễu Chiêu Phong căn dặn.
Làm như vậy mới có thể khiến Bạch Diệc Phi tức giận, sau đó mới không ngừng đuổi giết.
Ồ, đúng là quá giỏi tính toán!
Lý Tuyết nghe vậy cũng mím môi, những chuyện này cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng cô biết rằng Bạch Diệc Phi đang bị chính em ruột mình ám toán mưu sát, đột nhiên lúc này Lý Tuyết lại có cảm giác đau lòng.
Chính em ruột mình lại ra tay với mình, trong lòng Bạch Diệc Phi sẽ đau khổ đến mức nào?