Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng ở đó là một người đàn ông Nam Môn. Khi nhìn thấy đám người xông vào mà gã cũng không có chút ngượng ngùng, thậm chí còn chậm rãi kéo quần lên, miệng còn nói: “Đơ như khúc gỗ! Chẳng thú vị chút méo nào”.

Bạch Diệc Phi nhìn người đàn ông đó thì lập tức giật mình…

Người con gái nhảy xuống biển là Tùng Lệ Tư sao?

Cô ta nhảy xuống biển rồi?

Bạch Diệc Phi lập tức phẫn nộ. Mặc dù Tùng Lệ Tư và anh không quen nhưng dù sao cũng là đồng bào, lại là con gái, sao anh không tức giận được? Vì vậy, anh không để ý đến Đạt Ni mà lên trước tát tên vệ sĩ một cái.

Người này là vệ sĩ của Cát Xa, có thực lực cấp 1 hạ cấp, vì vậy gã rất nhẹ nhàng tiếp được cánh tay của Bạch Diệc Phi, phẫn nộ quát: “Mày là ai? Dám đánh tao à?”

“Ha ha!”, Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Hôm nay tao không chỉ đánh mày mà còn giết mày nữa”.

Tên vệ sĩ kia nghe thấy lời này thì như nghe thấy câu chuyện cười nào đó, cười mỉa nói: “Dựa vào mày mà muốn giết tao sao?”

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn gã, dùng sức lực toàn thân đập một quyền lên người gã.

“Bịch!”, sau khi một âm thanh lớn, tên vệ sĩ bay ra ngoài rồi đập lên tường.

Tiếp đó, gã vẫn chưa rơi xuống đất liền bị Bạch Diệc Phi nắm chặt rồi đập một cái lên đầu.

Người đó không có thời gian phản ứng mà bị một cú đấm đập nát đầu.

“Dừng tay!”, Đạt Ni định lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn rồi.

Bạch Diệc Phi đã giết tên đó rồi.

Lúc này Bạch Diệc Phi cũng bình tĩnh lại. Anh biết mình đã giết người, lần này đúng là gây họa lớn rồi.

Nhưng hiện giờ anh cũng coi như bình tĩnh, quay đầu phẫn nộ nói: “Tên khốn này dám làm nhục vợ của cậu cả…”.

Kết quả là anh vẫn chưa nói hết lời thì toàn thân như đờ ra. Bởi vì lúc này anh nhìn thấy Tùng Lệ Tư cùng với mấy cô gái xuất hiện ở cửa phòng ăn.

Vì vậy, người nhảy xuống biển ban nãy không phải là Tùng Lệ Tư.

Đạt Ni cũng sầm mặt nhìn Bạch Diệc Phi.

Vì động tĩnh ở nơi này quá rõ nên càng ngày càng nhiều người đến phòng ăn, ngay Cát Xa cũng đến.

Cát Xa nhìn thấy cảnh này liền lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào dám giết hộ vệ của tôi?”

Mọi người ở đây đều im lặng như tờ.

Bạch Diệc Phi trong lòng thấy căng thẳng, lần này thì toi rời.

Đúng lúc này, Tùng Lệ Tư đột nhiên đứng ra, chỉ vào người đàn ông bị Bạch Diệc Phi giết, nói: “Gã đã ức hiếp bạn của tôi”.

Tùng Lệ Tư lấy chồng thì dù sao cũng phải có mấy người thân tín đi cùng. Ban nãy, cô gái nhảy xuống biển là một người trong số đó.

Nghe thấy lời này, Cát Xa quay đầu nhìn Tùng Lệ Tư, ánh mắt không có chút tình cảm nào.

Tiếp đó, hắn ta giơ tay lên tát một cái.

“Bốp!”

“A…”, Tùng Lệ Tư bị tát ngã sấp xuống đất, mặt đều là sự phẫn nộ và khó tin nhìn Cát Xa.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này mà lập tức nắm chặt nắm đấm.

Cát Xa lạnh lùng nhìn Tùng Lệ Tư, nói: “Ở Nam Môn, lúc đàn ông nói chuyện thì phụ nữ không có tư cách chen miệng vào!”

“Niệm tình lần đầu cô phạm lỗi nên đây là bài học. Sau này phải nhớ kỹ, nếu không hậu quả tự chịu”.

Tùng Lệ Tư cúi đầu, toàn thân run rẩy, không nói một lời.

Bạch Diệc Phi sớm thấy bất mãn với những quy tắc như này nhưng anh cũng không thể nói gì.

Đúng lúc này, Đạt Ni đột nhiên đứng ra giải thích: “Cậu cả! Thương Long tưởng rằng người bị ức hiếp là vợ anh nên mới làm thế, chỉ là hiểu nhầm thôi”.

Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc, Đạt Ni lại đứng ra nói giúp mình ư?

Địa vị của Đạt Ni tất nhiên cao hơn đám người này nên lời nói của Đạt Ni cũng khiến Cát Xa nể mấy phần.

Vì vậy, hắn ta chỉ nhìn Bạch Diệc Phi một cái, sau đó nói với Đạt Ni: “Anh xử lý đi!”

“Vâng!”, Đạt Ni gật đầu đáp lại.

Tiếp đó, Cát Xa nhìn mọi người một cái rồi nói với họ: “Những người đến lần này đều là người của cô chủ, người Nam Môn sau này không được quấy rầy họ. Nếu kẻ nào không nghe lệnh thì đừng trách người anh em Thương Long kia không nể tình”.

“Rõ!”

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì khẽ chau mày. Lời này dường như cố ý nói cho anh nghe, dường như đang ám chỉ gì đó.

Nhưng Bạch Diệc Phi không để ý đến những điều này. Bởi vì bất luận thế nào thì Cát Xa cũng không tin Bạch Diệc Phi, còn Bạch Diệc Phi cũng không có ý định có được sự tín nhiệm của họ.

Cát Xa khoát tay nói: “Lui hết đi!”

Mọi người tản hết đi rồi quay về phòng của mình.

Đợi sau khi mọi người rời đi thì Bạch Diệc Phi chắp tay nói với Đạt Ni: “Cảm ơn!”

Đạt Ni thấy thế thì chỉ cười một cái rồi xoay người rời đi.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì cũng định rời đi nhưng Tùng Lệ Tư đột nhiên đi đến cửa sổ.

Bạch Diệc Phi không thể không quay người nhìn cô ta.

Lúc này, Tùng Lệ Tư đột nhiên nói: “Anh tưởng cô ấy là tôi nên mới ra tay sao?”

Lúc Tùng Lệ Tư nói câu này thì chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không quay đầu lại. Bạch Diệc Phi chỉ nhìn cô ta mà không đáp.

Tùng Lệ Tư đợi một lát, không nghe được câu trả lời thì mới quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi: “Nếu thật sự người đó là tôi thì anh sẽ làm thế nào? Anh có đau lòng không?”

Bạch Diệc Phi chỉ nhìn cô ta một cái, sau đó xoay người định rời đi.

Đúng lúc này, Tùng Lệ Tư nói: “Anh không phải là người của họ”.

Bước chân của Bạch Diệc Phi dừng lại, anh nhìn xung quanh, cũng may xung quanh không có người.

Tùng Lệ Tư lại nói: “Hãy cứu tôi với! Đưa tôi đi đi, tôi thật sự không muốn gả cho hắn ta”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì không thể không xoay người lại, nhìn Tùng Lệ Tư hỏi: “Cô chắc chắn vậy sao?”

Tùng Lệ Tư gật đầu nói: “Tối hôm đó tôi không hề nhìn nhầm, chính anh đã cứu chú ba và Lệ Nhã”.

Bạch Diệc Phi sắc mặt âm trầm, nói: “Cô muốn uy hiếp tôi”.

Tùng Lệ Tư thấy thế thì trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn lấy dũng khí nói: “Bất luận như thế nào thì anh có thể ra mặt vì một người con gái không liên quan, chứng tỏ bản chất anh không xấu. Kể cả sau này đi theo anh mà phải chịu khổ tôi cũng nhận”.

Nhưng Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên nói: “Nhưng người hôm đó không phải là tôi”.

Tùng Lệ Tư sốt sắng đi lên trước, nói: “Nhưng tối nay thì đúng là anh”.

Nhưng Bạch Diệc Phi chỉ nhìn cô ta, khẽ lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Tùng Lệ Tư nhìn bóng lưng của Bạch Diệc Phi, không kìm được mà như sụp đổ.

Cô ta ngồi sụp xuống, suy sụp khóc thút thít. Nỗi tuyệt vọng khiến cô ta rất muốn nhảy xuống biển như bạn của mình.

Cô ta từng là cô chủ trong một bốn gia tộc lớn ở thủ đô, từng là mỹ nhân số một thủ đô có vô số người theo đuổi.

Nhưng hiện giờ cô ta chỉ là vợ của cậu chủ Nam Môn. Ở Nam Môn, địa vị của phụ nữ không bằng đàn ông. Chỉ e sau khi cô ta đến đây thì địa vị cũng còn không bằng mấy người phụ nữ bình thường.

Sự cách biệt quá lớn này khiến cô ta không dám nghĩ đến cuộc sống sau này.



Sau khi về phòng, Bạch Diệc Phi và Liên Âm ai ngủ giường người nấy.

Trước khi ngủ, Liên Âm còn cười nói: “Hiện giờ anh đã hoàn toàn có được sự tin tưởng của Đạt Ni rồi, chắc tiếp theo sẽ thuận lợi lắm”.

Bạch Diệc Phi nhìn Liên Âm, trong ánh mắt như suy nghĩ gì đó, sau đó đáp: “Ừm! Ngủ đi!”

Sau khi nhắm mắt lại, trong lòng Bạch Diệc Phi thấy rối bời.

Hiện giờ anh còn cảm thấy Liên Âm cũng có gì đó không ổn, hơn thế là tất cả mọi chuyện đều không ổn. Cảm giác này khiến anh bất an, anh muốn sắp xếp lại hết mọi chuyện.

Thời gian sắp đến rồi, họ phải ra tay là buổi tối.

- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK