Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy mọi người yên lặng, ông cố nội lại nhìn hướng Bạch Diệc Phi, nhàn nhạt nói: “Cậu không muốn, vậy chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa”.

“Tuy nhiên đám cưới giữa nhà họ Tùng và Phương Nhiên sẽ được tổ chức trong vài ngày nữa, chúng ta cũng đã nhận được thiệp mời, đến lúc đó Vân Bằng đưa Bạch Diệc Phi đi theo đi".

“Vâng”, Bạch Vân Bằng gật đầu đồng ý.

Bạch Vân Bằng dẫn Bạch Diệc Phi chào hỏi mọi người một lần nữa rồi hai người liền rời đi.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Bạch Diệc Phi vừa bối rối vừa giễu cợt: “Con còn tưởng rằng bố vẫn luôn dạy con phải thực sự kính trọng bề trên, tình cảm so với con cũng không thua kém lắm”.

Nếu là trước kia Bạch Diệc Phi sẽ cảm thấy Bạch Vân Bằng là một người thâm sâu khó dò, nhưng bây giờ anh cảm thấy Bạch Vân Bằng khác với những gì mình nghĩ trước đây.

Ông có nguyên tắc riêng, có phương pháp làm việc riêng, đồng thời ông cũng là người lòng dạ ngay thẳng, đây cũng như là sau khi hiểu rõ mới có thể lĩnh hội được một loại cảm giác của người làm bố.

Anh đang nhớ tới trước kia, Bạch Vân Bằng còn giáo huấn mình một trận, nhưng hiện giờ, rõ ràng là ông dẫn theo anh tới xin lỗi lão Địch nhưng kết quá lại nổi giận với bề trên.

Vậy Bạch Vân Bằng có phải đang hối hận vì lúc đó đã dạy bảo bản thân một trận hay không?

Chỉ là sau khi họ lên xe, Bạch Vân Bằng mới nói: “Chúng ta không giống nhau”.

“Cái gì không giống nhau?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Bạch Vân Bằng châm lên điếu thuốc, hít một hơi rồi nói: "Bố có thể chống lại bọn họ, nhưng con không thể, cũng giống như con có thể chống lại bố nhưng con trai của con không thể làm vậy".

Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra ý nghĩa trong đó, nhất thời không có gì để nói.

...

Vẻ mặt của ông cả lúc này vẫn rất tệ, ông ta hỏi ông cố nội: “Chú hai, bọn họ cũng quá hống hách rồi, hoàn toàn không coi bậc cha chú như chúng ta ra gì”.

Ông cố nội không đáp lại lời của ông cả, ngược lại quay đầu nhìn về phía ông già vẫn chưa từng lên tiếng kia, cũng chính là ông nội ruột của Bạch Diệc Phi: “Lão tứ, hai bố con này một người là con ruột, một kẻ là cháu trai ruột của anh, anh thấy thế nào?”

Ông ta đứng dậy cười nói: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của chú hai”.

Nghe được lời này, ông cả không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.

Ông cố nội thì mỉm cười đáp: “Bọn họ đều còn trẻ, tính tình nóng nảy là chuyện bình thường, các người cũng nên bĩnh tĩnh lại, đừng để đến lúc đó huyết mạch bị thao túng, thì còn ra thể thống gì nữa”.

"Tôi sẽ thu xếp chuyện này”.

Ông cả nghe được lời này của ông cố nội thì sắc mắt khẽ đổi, trong mắt ông ta chợt lóe lên một tia sáng.

...

Khách sạn Khoái Tiệp.

Lý Tuyết sau khi cho đứa bé uống sữa thì đang thu dọn lại trong khách sạn.

Đến trưa cô gọi hai phần ăn trưa.

Cô bưng theo bữa trưa tới tìm Tân Thu, cô không hề biết thân phận của ông ta, thực sự cho rằng ông chỉ là tài xế của Bạch Diệc Phi.

“Tôi đã gọi hai phần, cho ông một phần”, Lý Tuyết chỉ đứng ở cửa không tiến vào.

Tân Thu nhận lấy rồi cười nói: “Cảm ơn”.

Lý Tuyết mỉm cười lắc đầu, lập tức định quay trở về.

Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên có một người mặc áo gió màu đen đi ngang qua bọn họ.

Chỉ là khi anh ta đi tới bên cạnh Lý Tuyết, thì vấp phải chân của chính mình vừa vặn ngã về phía cô.

Thấy vậy, Tân Thu cực kỳ nhanh nhạy đưa tay ra dìu lấy hắn ta.

Khi người qua đường đứng dậy, hắn ta ngạc nhiên liếc nhìn Tân Thu.

Lý Tuyết dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô quay lại nhìn họ.

Tân Thu nở nụ cười nhàn nhạt với người qua đường: “Đi đường phải cẩn thận chút”.

“Cảm ơn!”, người đó gấp gáp gập eo xin lỗi, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.

Nhìn thấy người đó rời đi, Lý Tuyết cũng không để tâm nhiều, liền trở phòng.

Tần Thu cũng cầm lấy hộp cơm mà Lý Tuyết vừa đưa, trở lại phòng của mình.

Mà người qua đường vừa rồi nhanh chóng tiến vào thang máy, đợi cửa thang máy vừa khép lại, chân hắn ta liền mềm nhũn, trực tiếp ngã quỳ trên mặt đất.

Tay hắn phát run, trên mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Hắn run rẩy lẩm bẩm một mình: "Vậy mà lại là cảnh giới võ thần… cao thủ cảnh giới võ thần...”

Sau khi thang máy đi xuống vài tầng, cánh cửa mở ra, lại một người nữa tiến vào.

Anh ta mặc cùng một loại áo gió như người này, vừa đi vào thì nhìn thấy người đàn ông đang ngã ngồi trên mặt đất, lập tức kinh ngạc hỏi: “Anh bị sao vậy?”

Người đàn ông ngồi trên mặt đất run rẩy đáp: “Cao thủ cảnh giới võ thần! Bên cạnh cô ta có một cao thủ cảnh giới võ thần!”

Người đàn ông đang đứng nghe vậy liền cau chặt mày lại: “Bởi vậy, nhiệm vụ thất bại rồi sao?”

“Đó thế nhưng là cao thủ cảnh giới võ thần, nếu như thành công, tôi còn có thể sống sót đi ra ngoài sao?”, người kia cười một tiếng tự giễu.

Người đàn ông đang đứng chỉ thở dài một hơi, sau đó quỳ xuống vỗ vỗ vai người kia nói: “Anh nói cũng đúng, thật may là anh đã chạy về".

Vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng

“Phập!”

Người đàn ông ngồi dưới đất bị một lưỡi dao cắt qua cổ.

Hắn ta lập tức trợn to đôi mắt, kinh hoàng nhìn đối phương chòng chọc.

Đối phương nói: “Người anh em, tôi cũng không còn cách nào, ông cụ nhà họ Bạch đã nói rồi, cho dù thất bại hay thành công, cũng không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào”.

...

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết không hề hay biết về vụ ám sát này.

Chỉ có Tân Thu để trong lòng, nhưng ông ta biết, đây mới chỉ là bắt đầu.

Sau khi Bạch Diệc Phi trở về khách sạn, trước tiên ôm lấy Lý Tuyết, tiếp đó mới đi tới ôm con của mình.

Lý Tuyết hỏi anh: “Bố mẹ thế nào rồi? Trở về hay chưa?”

Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Trở lại rồi, không sao cả”.

Lý Tuyết gật đầu, yên lòng lại, sau đó lại hỏi: “Vậy lúc nào chúng ta trở về thành phố Thiên Bắc?”

Bạch Diệc Phi thoáng ngẩn người, trầm giọng đáp: “Ba ngày nữa là tiệc cưới của nhà họ Tùng, anh muốn cùng bố đi một chuyến”.

Lý Tuyết kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi: “Nhà họ Tùng? Nhưng anh không phải là…”

Bạch Diệc Phi không phải là người đã giết Tùng Vưu Duy sao? Cứ như vậy tới nhà họ Tùng, người nhà họ sẽ không tìm anh báo thù chứ?

Bạch Diệc Phi biết điều mà Lý Tuyết đang lo lắng, cười nói: “Không sao, hiện tại bọn họ không thể làm gì được anh”.

Thực ra Bạch Diệc Phi có thể không cần tới, nhưng anh còn có mục đích khác, bởi vậy không thể không đi.

Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Diệc Phi vội vàng tới mở cửa.

Đang đứng trước cửa là Tân Thu, Bạch Diệc Phi thấy ông ta thì sững sờ một lúc: “Ừm, ông… có chuyện gì sao?”

Tân Thu dẫu sao cũng là bậc trên, Bạch Diệc Phi vẫn có chút kính nể.

Tân Thu ngược lại không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ nói với Bạch Diệc Phi: “Đi với tôi, có lời muốn nói với cậu”.

Nói xong Tân Thu liền quay người rời đi, Bạch Diệc Phi thấy vậy thì liếc Lý Tuyết một cái, tiếp đó đóng cửa lại và đi theo Tân Thu về phòng của ông ta.

Sau khi đến phòng của Tân Thu, Bạch Diệc Phi có chút thấp thỏm không yên.

Cũng không biết vì sao, Bạch Diệc Phi đối với đạo trưởng, Lương Vỹ Siêu đều không sợ hãi nhưng đối với Tân Thu lại sinh ra sợ hãi.

Nhưng Tân Thu sau khi dẫn Bạch Diệc Phi đến bên cửa sổ, chỉ ra ngoài cửa sổ, mây trắng lơ lửng trôi trên bầu trời, hờ hững nói: “Thấy không? Mây đang chuyển động”.

Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn sang, phải một lúc sau mới nhận ra, những đám mây kia quả thực đang chuyển động, chỉ là chầm chậm, chầm chậm.

“Thấy rồi”, Bạch Diệc Phi đáp lại.

Tân Thu lại nói: “Vậy cậu biết tại sao nó lại chuyển động không?”

“Có gió”, Bạch Diệc Phi đáp tiếp.

Tân Thu nói: “Mây bay tới, thật là mát mẻ”.

“Hả?”, Bạch Diệc Phi nhìn Tân Thu với gương mặt khó hiểu.

Tân Thu không nhìn Bạch Diệc Phi, mà cứ nhìn vào đám mây kia, lạnh nhạt nói: “Ám kình trong cơ thể giống như cơn gió này, điều khác biệt duy nhất là chúng ta có thể khống chế phương hướng của nó”.

“Võ giả dưới cảnh giới võ thần, chỉ có thể khống chế ám kình di động trong cơ thể, không thể đột phá khống chế thân thể, giống như gió chỉ có thể thổi trên mặt đất, không giống như vũ trụ".

- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK